“Phải”, tôi nói. “Là cô ấy. Em rất tiếc.” Tôi không biết có thể nói gì khác
để giũ được vẻ đau đớn trên gương mặt anh. Và tôi không biết bao nhiêu
phần đau đớn ấy là dành cho Marianne hay là cho ý nghĩ Ed đã gây ra
chuyện này.
Marcus thở ra run rẩy và ngồi thụp xuống lề đường, vùi đầu vào hai tay.
“Mẹ kiếp Ed”, giọng anh lào khào. “Anh thề sẽ giết chết nó nếu có bao giờ
gặp lại. Cô ấy không đáng bị thế này.”
Tôi từ từ đóng cửa xe lại, rồi tựa người vào đó. “Tại sao anh lại nghĩ là
Ed?”
Marcus ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ hoang mang. “Em đang nói gì
đấy? Angel, còn có thể là ai khác nữa chứ? Chúng ta biết Ed đã lún quá sâu
rồi.”
Tôi cau mày nhưng không tranh cãi trước luận điểm ấy. Lúc này Marcus
chẳng có tâm trí nào để nghe bất kỳ điều gì. Nhưng vì lý do nào đó tôi
không thể thuyết phục bản thân về cái ý tưởng rằng Ed đã “lún quá sâu”, ít
nhất không đến mức anh ta lại bắt đầu giết cả những kẻ phi-thây ma. Và
một phát súng duy nhất vào đầu ư? Nếu Ed giết cô ấy vì đã phát điên,
không phải cảnh tượng sẽ bạo lực hơn nhiều sao? Không phải sẽ phải có
vật lộn, đánh đấm, hay gì đó sao?
Nhưng những lý lẽ ấy có thể đưa ra vào lúc khác khi mà vết thương cảm
xúc không mới tinh như thế này. Lúc này tôi chỉ im lặng, ngồi xuống lề
đường bên cạnh Marcus và quàng tay quanh người anh trong khi anh bật
khóc trên vai tôi.
CHƯƠNG 9
Ca phẫu thuật xác Marianne thật là tra tấn. Không phải quy trình thực tế
diễn ra, mà là tâm trạng chung trong phòng. Không còn kiểu nói đùa hay
buôn chuyện thường thấy nhằm giúp dịu đi bầu không khí. Tính hài hước
được sử dụng như phương pháp tự vệ chống lại sự ghê rợn của công việc