CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 98

anh ta cũng cười mỉa. Đôi lúc anh ta có thể là một tên khốn lươn lẹo, nhưng
thi thoảng cũng có chút le lói của một “Nick tử tế” hắt ra.

Nick nhìn cái hộp gần như đã hết sạch của tôi. “Mùi thơm đấy. Cô nấu

à?”

Tôi nuốt ực những miếng cuối cùng, rồi sập nắp hộp lại và nhét vào túi

xách. “Đại loại thế. Tôi chỉ tống một đống rau củ vào trong chảo cùng với
ít đậu phụ. Thêm gạo, có thể thêm ít sốt chua ngọt.”

Nick nhăn mặt. “Đậu phụ. Èo. Hôm nào cho ít thịt vào hộ tôi đi.”

Tôi cười thầm trong lúc thu dọn lại đồ đạc. Giá như Nick biết. Nhưng khi

rời khỏi nhà xác và đi thẳng về phía tòa nhà chính, một ý nghĩ ùa đến khiến
tôi khựng lại và bật cười lớn.

Nick thấy gớm món đậu phụ, nhưng lại không gớm trước chuyện tôi

đánh chén bữa tối cách căn phòng lạnh chứa đầy xác chết chưa đầy sáu
mét.

Tôi toét miệng cười và bước tiếp. Ở đây tất cả chúng tôi đều là quái vật.

CHƯƠNG 10

Thật là hấp dẫn khi ngồi lại và suy nghĩ về những lời bác sĩ Leblanc nói

với tôi rồi mơ mộng về việc làm thêm nhiều thứ đối với cuộc đời mình,
nhưng ngay lúc này tìm hiểu về cái xác bị đánh cắp lại quan trọng hơn cả tỉ
lần. Nghe thì ngớ ngẩn, nhưng cái danh dự chó chết của tôi đang gặp nguy
hiểm, và nếu không làm rõ cái chuyện rác rưởi này thì tôi sẽ gặp phải khó
khăn chất chồng nếu muốn có bất kỳ kiểu tương lai tử tế nào.

Vì vậy, tôi đi thẳng đến văn phòng điều tra. Derrel đang ở đó, đang cần

mẫn mổ cò viết báo cáo trước máy vi tính. Anh ấy lơ đãng vẫy tay chào tôi
mà gần như không rời mắt khỏi màn hình.

“Angel, sao cô không thể giống Nick hơn được nhỉ?”, Derrel cau có lầm

bầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.