CUỘC CHIẾN THỪA KẾ - Trang 141

Astrid cười khúc khích. “Không, không, phải là cái gì đấy của Malaysia
chứ, nếu không mọi người sẽ nghi ngờ ngay. Có cảm giác như em đang
trốn học, nhưng em thấy vui vì anh đã thuyết phục được em làm vậy—em
thực sự cần tới nó.”

“Em đã dành quá nhiều thời gian bên giường bà, giải quyết gánh xiếc gia
đình, anh nghĩ em có thể nghỉ ngơi một lát.” Charlie ngồi vắt vẻo bên mép
ban công, nhìn xuống một người đàn ông đội chiếc khăn diêm dúa đang
ngồi trên một chồng gối ở giữa sân thượng rộng lớn, dùng cây sáo bansuri
thổi một giai điệu nhẹ nhàng trong khi đàn công lang thang đằng sau lưng
trên bãi cỏ mênh mông. “Astrid, em phải xem cảnh này. Có một người thổi
sáo trên sân thượng, đàn công vây quanh.”

“Em thấy rồi. Anh ta đã ở đó suốt từ sáng tới giờ. Ở đây đúng thật là thiên
đường, phải không anh?” - Astrid nhắm mắt một lát, vừa lắng nghe giai
điệu quyến rũ vừa thưởng thức hơi ấm mặt trời trên gương mặt.

“Thế thì chờ chút. Chúng ta vẫn còn chưa đi dạo thành phố cơ mà,” -
Charlie nói với một ánh mắt tinh nghịch.

Astrid mỉm cười với chính mình, thấy vui với biểu hiện tinh nghịch hơi trẻ
con của anh. Charlie tính làm trò gì đây? Trông anh giống hệt như Cassian
mỗi khi cố gắng che giấu điều bí mật nào đó.

Sau khi thưởng thức xong bữa sáng cổ điển của Ấn Độ, bao gồm trứng bác
với akuri ăn cùng bánh mì laccha paratha, bánh gối thịt gà, và bánh xoài
tráng miệng trên ban công riêng, Charlie và Astrid đi về phía cổng trước
lâu đài. Khi họ chờ chiếc Rolls-Royce Phantom II của maharaja đến trước
thềm, mấy anh lính gác bắt đầu tuôn ra lời khen dành cho Astrid. “Thưa
phu nhân, chúng tôi chưa bao giờ thấy ai mặc quần đi ngựa mà xinh đẹp
như bà.” - họ tán tụng. Astrid mỉm cười e thẹn—cô đang mặc chiếc áo dài
ngang lưng bằng lanh trắng bỏ trong chiếc quần đi ngựa mới màu trắng vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.