CUỘC CHIẾN THỪA KẾ - Trang 74

“Cuộc sống buồn chán vậy sao?”

“Trước khi em tới, mọi thứ đều rất buồn chán.” - Anh đáp, nhìn vào mặt cô
một cách đầy chủ ý.

Su Yi cụp mắt xuống, cảm thấy gương mặt mình bắt đầu ửng đỏ. Họ đi dọc
theo gian ngang nhà thờ cho đến khi tới một nhà nguyện bên chái với hàng
trăm ngọn nến đang cháy lung linh. Anh trao cho cô cây nến màu đỏ và nhẹ
nhàng nâng tay cô khi cô đưa đầu bấc lên ngọn lửa. Toàn bộ nghi thức này
diễn ra với vẻ lãng mạn rất lạ.

“Đấy. Giờ thì chỉ cần tìm một chỗ trống cho cây nến là xong. Bất cứ chỗ
nào em thích.” - Anh thì thầm nói.

Cô đặt cây nến của mình lên cái giá thấp nhất, bên cạnh một cây nến đã
cháy gần tàn. Khi Su Yi nhìn ngọn lửa bắt đầu sáng lên, cô nghĩ tới hòn đảo
mà cô buộc phải chạy trốn. Cô vẫn ước sao có thể bất chấp lời cha và ở lại.
Cô biết mình nên cảm thấy biết ơn chứ không phải là giận cha, đặc biệt là
sau khi nhận được tin tức gần nhất. Phòng tuyến Jurong-Kranji cuối cùng
cũng đã bị chọc thủng vào sáng hôm qua, và quân lính Nhật Bản xâm lược
bây giờ có thể đã tràn khắp Bukit Timah, nhung nhúc trên đất nhà cô khi
tiến quân vào trung tâm thành phố. Cô tự hỏi điều gì đang xảy ra ở Công
viên Tyersall, không biết có bị bom đạn làm hư hỏng gì không, hay quân
lính đã phát hiện ra và cướp phá nơi đây chưa.

Su Yi nhắm mắt lại và ngân nga lời cầu nguyện cho mọi người vẫn còn ở
lại Tyersall và cho các anh chị em họ, các cô các chú, và cho bạn bè cô—
những người không thể kịp thời rời đảo. Khi cô mở mắt, James đang đứng
ngay trước mặt cô, gần tới mức cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của
anh.

“Lạy Chúa lòng lành, anh làm em giật mình!” - Cô thở hổn hển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.