CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 138

mìn. Thật là thận trọng, quay lại ngay”. Bà có nhìn thấy đám dây ấy. Nhưng
cứ bước qua thôi. Lúc đó đi thấy thoải mái khi không biết đó là mìn. Nhưng
khi vị tướng nói xong thì bà đứng hình, không cử động nổi. Chân như bị đổ
chì - mọc rễ luôn xuống đất. “Nào, cô bé, đừng sợ. Chỉ cần cẩn thận thôi.
Bước tiếp đi. Sẽ ổn thôi. Bước.” Ông ấy nói rất điềm tĩnh đến nỗi bà nghe
theo và bước. Bà cảm thấy sự vững chãi đáng tin ở người ấy. Ừ, người ấy đã
nói ổn là sẽ ổn, được là được. Bà nhìn ông ấy, ông ấy thì quát: “Đừng nhìn
tôi! Nhìn dưới chân! Dưới chân!”... Cuối cùng cũng bước được ra khỏi đám
mìn, đứng trước ông ấy, và lên cơn cười khinh khích vì hoảng loạn... Ông ấy
quay về phía tài xế: “Liosha, cho cô gái chút rượu đi. Cứ coi như một người
được sinh ra lần thứ hai. Đáng ăn mừng đấy.”. Chàng trai vào xe lấy bi-đông,
đưa cho bà, bà hớp một ngụm rượu... Mà bà cũng không biết uống rượu.
“Em không biết uống”. - bà nói. “Cũng không cần uống thêm đâu. Tên cô là
gì?” - “Raia... Ôi, binh nhì Ivanovna ạ!” “Rõ rồi, Raia. Sao cô lại ở đây
được?” “Em muốn kiếm một lọ hoa trưng ở Ban chỉ huy... Dù sao cũng là
ngày lễ mà. Quân ta vừa đuổi được chúng!” “Ngồi vào xe đi, tôi chở về”.
Đấy, vậy đấy. Thế rồi một đêm ông ấy đến. Họp cùng thủ trưởng của bà đến
tận sáng, rồi rạng sáng ông ấy thiếp đi khoảng tiếng rưỡi. Nằm ngay trên đi-
văng, trong Ban chỉ huy. Bà đến đánh thức ông như ông ấy dặn trước đó:
“Báo cáo thủ trưởng, xin phép được trình bày... Thủ trưởng ra lệnh cho em
đánh thức thủ trưởng sau một tiếng rưỡi nữa. Đã hết một tiếng rưỡi rồi ạ.” -
“A... binh nhì Ivanova đấy à?” - ông ấy nhận ra bà. Bà ngạc nhiên: “Thủ
trưởng nhớ em ạ?”. Ông ấy bỗng nói: “Làm sao có thể quên đôi mắt này
chứ?” Rồi nhìn bà và cười lớn. Ông ấy hiểu rõ sức mạnh đàn ông của mình.
Bà đỏ mặt, nói sang chuyện khác: “Chúng em làm bánh mời thủ trưởng. Em
dọn bữa sáng được không ạ? Ông bỗng dịu dàng hẳn: “Ừ một từ thật quen
thuộc, thật gia đình - dọn bữa... Không, cô gái Raia ạ. Tôi không có thời gian
ăn sáng. Tôi đi đây. Liosha dậy chưa?” “Lâu rồi ạ” “Cảm ơn đã làm bánh đãi
tôi. Cô gói cho tôi mang đi nhé.”. Khi đi, ông ấy đứng ở cửa nhìn lại và nói:
“Tôi sẽ luôn nhớ em”. Thế thôi. Bà đã thích ông ấy, các cô nàng ạ. Cứ nghe
đến tên ông là tim lại muốn rụng ra. Đang đánh máy cũng luống cuống đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.