CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 158

Tối muộn anh hàng xóm rẽ vào gọi Kirill (Cô đã biết ngay mà!)
- Bọn anh sẽ cùng đến nhà hàng, – Chồng cô nói đùa, nhảy nhảy đến bên

cô bằng một chân trông rất buồn cười. – Em đi ngủ trước đi nhé, đừng chờ
cửa, vì anh sẽ về muộn đấy.

Có lẽ anh định xem một phim hành động nào đấy cùng Nail.
Ôi, cuối cùng thì cũng đến đêm, thời gian nghỉ ngơi hoành tráng của

Dasha, thời gian mà cô được rơi vào một bầu trời mênh mang không một vì
sao, không mộng mị suy nghĩ - điều mà những người ban ngày được ngủ no
nê không thể hiểu. Nhưng ngay khi cô còn chưa kịp thiếp đi, thì bên tai đã
thấy nóng ran hơi thở của con:

- Mẹ ơi...
- Sao thế, khủng long con?
- Con sợ lắm ạ...
- Con sợ cái gì?
- Chupacabra ạ.
- Nó là cái vớ vẩn gì thế?
- Không phải cái vớ vẩn, mà là chupacabra ạ, Andrjusha bảo thế. Nó kể

với tất cả bọn ở nhà trẻ, rằng chupacabra chui qua khẽ hở vào nhà và cù vào
gót chân những đứa nào đắp chăn không kín.

- Con lớn thế rồi mà vẫn sợ những thứ không hề tồn tại thế hay sao con. –

Dasha nói trong cơn ngái ngủ và nghĩ: “Chupacabra – là thằng hay là con mà
nói chung là cái gì nhỉ?”

- Mẹ ơi con hèn nhát lắm ạ? – Nikita thở dài.
- Con không phải đứa hèn nhát đâu. Hồi còn bé mẹ cũng sợ ông ba bị lắm.
- Mẹ nói thật chứ?! – thằng bé sửng sốt.
- Thật con ạ. Nhưng bây giờ thì mẹ không sợ gì cả.
Trong hành lang vang tiếng chân đất lệt sệt của đứa nào đấy nữa.
- Mẹ ơi, con yêu mẹ, – Nikita thầm thì, tiến đến gần mẹ hơn.
Kostia đã một lần để thằng em thoát và tìm lại được, im lặng cúi xuống

cạnh giường, ôm lấy thằng bé, dùng những ngón tay ngại ngùng chạm vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.