CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 262

môi.

- Cậu chập mạch à? - Lilka hỏi nghiêm túc, nhìn thấy một bức tranh rõ

ràng không bình thường.

- Một chút. Một chút chút thôi, - Varya giải thích rồi lại cười. - Mình sẽ kể

hết cho cậu nghe sau nhé, còn bây giờ mình phải đi rồi. Người ta đang đợi.
Mình hi vọng là đang đợi. Không biết ngày hôm qua mình đã gọi taxi bao
nhiêu lần rồi? Và nữa... Mình cần thay quần áo... Mình có mang trang phục
tới.

Trong xe Varya lật sách, cố nắm bắt nội dung, nhưng mắt cứ nhảy múa

theo các dòng chữ và hoàn toàn không thể tập trung: chỗ này anh cau mày,
còn ở đây, có thể, anh xoa lòng tay vào trán, vào má hay gõ gõ những ngón
tay lên bàn...

Tất cả đều run rẩy - từ những đầu ngón tay đến hơi thở và cả cạnh sườn,

một sự xáo động nàng chưa bao giờ biết... Nghĩ đi, đừng nghĩ, hãy chống lại,
hãy chạy về hướng khác, nhưng mình phải ở đó - vào đúng ngày và giờ đã
định.

“Ngày mai cô đừng đi mà không giã từ tôi”.
Nàng đã gây gổ với tác giả?
Varya lại mỉm cười, tựa vào lưng ghế và nhắm mắt.
***
Trên cửa treo tờ thông báo: “Khách sạn đóng cửa” - một tờ giấy mới trắng

như tuyết với những chữ in. Nhưng chỉ cần đẩy nắm tay cửa, một tiếng click
vang lên, sau đó là tiếng cọt kẹt, và ập vào mũi đã là một mùi quen thuộc.
Đôi chân đưa nàng đến cầu thang, - nhanh lên, nhanh lên, cần kiểm tra xem,
đèn phòng nàng còn thắp hay không. “Chúng có chờ mình không?”... Vì sao
đó mà nàng quên không nhìn lên cửa sổ, để bây giờ hồi hộp đến cháy lòng.

Đèn vẫn sáng, và những chiếc ghế vẫn như trước đó, ở giữa phòng, đối

diện nhau. Bình hoa đã đầy những nhánh uất kim ương hồng và trắng chưa
bung nụ, cuốn hút mắt nhìn và tạo cảm giác bình tâm. Varya từ từ cởi áo
khoác treo lên móc, căn phòng đã rung chuyển và tiếng sột soạt vang lên sau
lưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.