CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 266

Một tháng trước, đọc cuốn tiểu thuyết này, Marina đã sùng sục nóng lòng
muốn dịch nó ra tiếng Nga. Đây là cuốn sách “của cô”; những suy tư và cảm
xúc của nữ sĩ người Pháp hoàn toàn đồng điệu với Marina, cứ như thể họ là
người thân hoặc, cô ấy chính là cô vậy. Marina biết chắc mình có khả năng
chuyển ngữ cuốn sách mà vẫn giữ nguyên được phong cách độc đáo của tác
giả, ngôn ngữ phong phú, sinh động, nét dí dỏm vốn có của cô, nét dịu dàng
và một phong cách hài hước tinh tế. Marina thậm chí đã bắt tay vào dịch
chương đầu, rồi bỗng, như sét đánh ngang tai - giao cho dịch giả khác! Lại
còn là đàn ông nữa chứ! Lẽ nào anh ta có thể kể được câu chuyện rất rất đàn
bà này? Mà nói chung, đàn ông thì biết gì về phụ nữ?!

Marina trở về nhà trong tâm trạng bức xúc; tinh thần thì tồi tệ, đầu đau

nhức. Song le, cô vẫn ngồi làm việc quá giờ: phải biên tập bản dịch các bài
báo và dạy tiếng Pháp trực tuyến qua Skype. Marina vốn đã quen làm việc
ôm đồm rồi: không phải vì cảnh nhà túng thiếu mà vì cô rất yêu nghề, cô
luôn muốn trở thành người giỏi việc.

Tối, chồng Marina đi làm về. Mikhail Kovaliov. Một thiên tài.
Anh chàng Kovaliov của cô đúng là thiên tài: lãnh đạo một phòng thí

nghiệm khoa học, tiến sĩ khoa học ngành vật lý. Và như mọi thiên tài, phần
lớn thời gian Mikhail đắm chìm vào tháp ngà nội tâm của mình. Marina đã
học được cách chấp nhận điều đó, nhưng hôm nay, điều này lại làm cô khó
chịu. “Anh có tưởng tượng được, người ta giao cuốn sách của em cho người
khác dịch không?!” - cô than thở. Mikhail “quay về thực tại”, nhìn vợ đầy
thông cảm: “Đừng buồn! Rồi sẽ sống được thôi!” Marina cảm thấy điên ruột:
“Sống được” là “sống được” thế nào, thật ngớ ngẩn chẳng ăn nhập! Cứ như
thể nỗi bực dọc của cô chỉ là vì tiền thôi vậy!

Đúng lúc ấy, cậu con trai mười một tuổi Michia ngó vào phòng khách.

Michia cao nhẳng, giống y bố (hai bố con như đúc cùng một lò, mặt giống
nhau như tạc). Nó đề nghị: “Mẹ, ở lớp con có bài dịch thơ tiếng Pháp. Mẹ
làm hộ con nhé!”. Marina hỏi lại con trai xem nó muốn gì: muốn mẹ giúp
hay mẹ tự dịch hộ. Michia ngây thơ vô tội chọn phương án hai, thế là Marina
bực mình: “Đồ lười nhác chảy thây! Học tiếng Pháp đi! Đấy là thứ tiếng của
nền văn hóa lớn, và nói chung, là thứ tiếng của tình yêu!”. Michia ngay lập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.