CUỘC ĐỜI CHÌM NỔI CỦA THUYỀN TRƯỞNG BLOOD - Trang 258

Rafael Sabatini

Cuộc đời chìm nổi của thuyền trưởng Blood

Chương 19

Hội ngộ

Tên đô đốc bỏ đi, đóng sầm cửa lại. Huân tước Julian quay sang Arabella
gắng gượng cười. Ngài cảm thấy đã hành động không đến nỗi tồi trước mặt
nàng và vì thế ngài thấy khoái chí gần như một đứa trẻ
- Chắc tiểu thư phải đồng ý với tôi rằng, lời cuối cùng là thuộc về tôi! - ngài
tự mãn hất những món tóc giả vàng óng của mình và nhận xét.
Arabella Bishop ngước lên nhìn ngài:
- Ai đã nói lời cuối cùng thì có gì khác nhau? Tôi nghĩ đến những kẻ bất
hạnh trên chiếc "Royal Mary" kia. Trong bọn họ nhiều người quả thực đã
nói lời cuối cùng. Mà vì lẽ gì họ phải chết? Vì lẽ gì con tàu đẹp đẽ kia lại bị
đánh chìm?
- Tiểu thư quá xúc động đấy, tiểu thư Bishop ạ. Tôi...
- Xúc động ư? - nàng cười gượng. - Xin cam đoan với ngài rằng tôi vẫn
bình tĩnh, thưa ngài. Chỉ đơn giản là tôi muốn được biết tại sao bọn Tây
Ban Nha lại làm như vậy? Để làm gì mới được chứ?
- Tiểu thư đã nghe hắn nói rồi đấy! - Wade bực tức nhún vai, sau đó ngài
cộc lốc thêm: - Vì khát máu!
- Khát máu? - nàng ngạc nhiên hỏi lại. - Nhưng như thế thì man rợ và
khủng khiếp quá!
- Vâng, tiểu thư nói đúng, - Lord Julian tán thành.
- Tôi chịu không sao hiểu nổi. Ba năm trước, bọn Tây Ban Nha đã tấn công
Bridgetown. Chúng hoành hành dã man tàn bạo đến mức khó có thể tin nổi.
Và bây giờ, mỗi khi nhớ đến chuyện ấy tôi cứ ngỡ đó là cơn ác mộng.
Chẳng nhẽ người ta đều là giống súc vật như vậy cả sao?
- Người ta ư? - Lord Julian ngạc nhiên hỏi lại. - Nếu tiểu thư nói là bọn Tây
Ban Nha thì tôi đồng ý với tiểu thư ngay. Xin thề rằng tất cả chuyện đó có
thể biện minh cho hành động của những người như Blood được đấy.
Arabella rùng mình như lên cơn co giật. Chống tay lên bàn, nàng tì cằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.