CUỘC ĐỜI CHÌM NỔI CỦA THUYỀN TRƯỞNG BLOOD - Trang 68

bên trên những còn tàu nằm nghỉ ngơi bên bờ cảng.
Chàng quay lưng thong thả bước về phía xóm nô lệ với những túp lều vách
đất lợp cành cây nằm hỗn độn. Cái xóm nhỏ có hàng rào quây kín ấy là nơi
chui rúc của các nô lệ làm việc ở đồn điền, Blood ở chung với họ.

Trong ký ức chàng vang lên những câu thơ của Lovelace

[1]

.

Song sắt chẳng là lồng

Tường đá nào giam nổi...

Nhưng chàng cho những câu thơ ấy một ý nghĩa mới hoàn toàn trái hẳn với
những điều nhà thơ muốn nói.

"Không - chàng nghĩ - Nhà tù vẫn là nhà tù, dù nó có rộng đến đâu, dù nó
không có tường đá và song sắt".

Chàng hiểu ra điều ấy hôm nay với một nỗi tê tái khác thường và cảm thấy
rằng cái ý thức đắng cay về thân phận nô lệ của mình mỗi lúc một thêm
nhức buốt. Ngày nào chàng cũng trở lại với những ý nghĩ về việc mình bị
xua đuổi khỏi thế giới bao la và ngày càng ít nghĩ tới cái tự do tình cờ nho
nhỏ mà chàng được phép hưởng. Việc so sánh cái số phận tương đối dễ
chịu của chàng với số phận của những người bạn bất hạnh cùng cảnh nô lệ
đã không đem lại cho chàng cảm giác thỏa mãn, mà một người khác lẽ ra
đã cảm thấy. Hơn thế sự va chạm thường xuyên với những khổ đau của họ
lại càng làm tăng thêm niềm căm giận chất chứa trong lòng chàng.

Trong số bốn mươi hai tội nhân bị đưa đến đây cùng với Blood trên chiếc
"Người lái buôn Jamaica" thì Bishop đã mua hai mươi lăm người. Số còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.