CUỘC ĐỜI CHÌM NỔI CỦA THUYỀN TRƯỞNG BLOOD - Trang 95

- Con ... con ... con không biết đọc ạ.

Viên thư lại nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ không giấu giếm.

- Bây giờ thì anh đã biết rồi đấy. Mời anh chịu khó từ giờ đến mười hai giờ
trưa đem tiền đặt cọc tới dinh thống đốc - 10 pound sterling.

Viên thư lại bỏ đi, để lại một mình Nuttall toát mồ hôi hột đến lạnh người
mặc dù lúc đó trời đang nắng gắt. Anh chàng thợ mộc khốn khổ lấy làm
mừng là người ta đã không hỏi câu khó chịu nhất: một người bị đày đến
đảo vì thiếu nợ thì lấy đâu ra tiền để mua thuyền. Tất nhiên anh ta cũng
hiểu rằng đó chỉ là sự trì hoãn nhất thời, rồi trước sau người ta cũng hỏi câu
ấy và lúc ấy mới thật là chết.

Nuttall nguyền rủa cái giờ phút mà anh ta nhận lời tham gia cuộc chạy trốn.
Anh ta cảm thấy rằng mọi kế hoạch của họ đều bị phát giác, rằng phen này
ắt hẳn anh ta sẽ bị treo cổ hay ít nhất cũng bị đóng dấu bằng sắt nung và bị
bán làm nô lệ như các tội nhân mà anh ta đã dại dột dính vào. Giá như anh
ta có trong tay 10 pound báo hại kia để nộp cọc thì bây giờ anh ta đã làm
xong mọi thủ tục và có thể kéo dài sự cần thiết phải trả lời các câu hỏi đó
thêm ít lâu nữa. Chả là viên thư lại đã không để ý gì đến việc Nuttall là tù
thiếu nợ. Từ đó có thể suy ra rằng các đồng sự của ông ta cũng là những
người đãng trí như vậy, ít ra là trong một, hai hôm. Trong thời gian ấy,
Nuttall hy vọng rằng sẽ không còn ai với tới mình được nữa.

Cần phải làm ngay cái gì đó và bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được số
tiền kia trước 12 giờ.

Vớ vội chiếc mũ, Nuttall lên đường đi tìm Blood. Nhưng biết tìm anh thầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.