CUỘC ĐỜI CHÍN NGÀY - Trang 133

Thomas giờ đã cao bằng mẹ, nó nắm lấy tay mẹ.

- Mẹ ơi ra đây ngồi đi.

Hai mẹ con ngồi xuống một chiếc ghế băng ngay trước lùm cây.

Jeremy phản ứng như một đứa trẻ hoảng sợ, hắn nhắm mắt định biến

mất trong tăm tối. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của hai mẹ con đang lại
gần, tiếng quần áo sột soạt và tiếng thở của họ. Cuối cùng khi hắn lại nhìn
thì hai mẹ con đã ngồi xuống, quay lưng về phía hắn, gần đến mức hắn có
thể giơ tay ra và chạm vào người họ.

Victoria vẫn khoanh tay mệt mỏi.

- Em đừng chạy xa quá nhé, Thomas nói với Simon.

- Thế con ra chơi với em đi, Victoria nói. Mẹ ổn mà, thật đấy.

- Con sẽ chơi… sau, Thomas trả lời. Sao lúc nãy mẹ khóc? Tại ông ta

hả?

- Ừ… Ông ấy viết thư cho mẹ.

- Con không muốn ông ấy quay lại đâu.

- Đừng lo. Ông ấy sẽ không bao giờ quay lại.

- Mẹ nói với con thế nhiều lần rồi. Rồi cuối cùng lại tin ông ấy.

- Tòa đã quyết định ông ấy không được lại gần nhà mình nữa, vậy nên

con đừng lo. Giờ thì ra chơi với em đi con.

Jeremy nhìn vào gáy, tóc và bờ vai mảnh mai của Victoria, giờ nàng còn

lại một mình. Cảm giác của hắn gần như là thèm muốn. Nó còn kích thích
hơn cả việc được chạm vào người nàng. Hắn hít thở chậm mong cảm được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.