CUỘC ĐỜI CHÍN NGÀY - Trang 157

Jeremy gật đầu cảm ơn. Vladimir ném cho hắn một cái nhìn thắc mắc,

ngạc nhiên vì chuyến viếng thăm mà hắn không hề được nghe nói đến trước
đó.

Khi tên cai ngục khóa cửa lại, gã nói với Jeremy.

- Phải nói thật là không đơn giản chút nào. Nhưng mày gặp may đấy, tao

cũng nhanh chóng gặp được ông ta. Nhưng khi nghe tao giải thích…ông ta
không mặn mà gì lắm. Ông ta không hiểu mày muốn gì. Tao đã phải kêu gọi
đến lòng từ bi của Chúa cơ đấy… à mà lòng từ bi của Chúa Do Thái chứ,
tao bảo chuyện này rất gấp và tao không thể giải thích được. Cuối cùng thì
ông ta nhượng bộ rồi. Ông ta còn nhớ rõ về mày.

Jeremy thấy bồn chồn, sốt sắng nhưng cũng lo ngại. Cuộc gặp gỡ này

chất chứa mọi hy vọng của hắn.

Hắn được giao cho một tên cai khác và đi dọc theo một hành lang dài

toàn sắt thép trông thật buồn thảm. Hắn được dẫn đến một căn phòng có rất
nhiều tù nhân đang xếp hàng dài chờ đợi đến lượt mình. Một số tên khẽ gật
đầu chào hắn, một số đứa nhìn hắn gườm gườm như dò xét, còn một số
khác thì tránh mặt.

Hắn nhanh chóng được gọi tên.

Người ta chỉ cho hắn một buồng. Hắn ngồi vào và chờ đợi khoảng mười

giây, mắt nhìn vào tấm kính hắt lại một thứ ánh sáng nhợt nhạt đến nỗi
không nhận ra nó giống cái gì. Tuy nhiên hắn tin là nhìn thấy được hai hố
mắt thâm sâu của mình. Đang cố dò xét hình ảnh mờ ảo đó thì hắn thấy một
gương mặt với bộ râu rậm xuất hiện trước mặt. Cặp mắt đen và lanh lợi
đang nhìn hắn vừa xét hỏi, vừa cảm thông, vừa lịch sự. Đúng là người đàn
ông đã từng định giúp hắn trước cửa nhà thờ.

Không thấy hắn phản ứng, vị tu sĩ cất lời chào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.