CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 121

bóng em lẩn khuất trong cánh rừng chết giẫm này mà tôi thất
cuộc sống đỡ chó mà hơn, tôi đã gắng sống nhiều hơn, sống tốt
hơn, điều mà tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm nổi,
không thèm làm.

Hắn đột ngột thả rơi cái thân hình cao gần thước tám của hắn

xuống đất, dồn cả lên hai đầu gối, ngước nhìn lên cô, đôi mắt
hàng ngày kiêu ngạo và lạnh lẽo là thế, giờ đây tràn ngập vẻ ai oán và
thống khổ như đôi mắt đức chúa trên cây thánh giá:

- Tôi đã thử sống không có em, khinh bỉ em, hận thù em, nhưng

không được. Một con số KHÔNG to tướng. Coi như hết. Chỉ buồn
một nỗi, dọc ngang một cõi bao năm trời, không một ai có thể bắt
được, có thể giết được tôi nhưng chỉ cần một cái nhìn khinh mạn
của em thôi là cũng đủ để tôi đi ra khỏi cuộc đời này.

- Kìa! Anh Tuấn!... Ngồi lên đi… Đừng làm thế! Kì lắm! Tôi…

Tôi chưa bao giờ khinh mạn anh cả… tôi… - Đôi mắt của anh khiến
cô bất giác rùng mình, da gà da ốc nổi lên.

- Tôi đã nghĩ đến cảnh nếu cuộc đời tôi có em – Tiếng nói bỗng

trở nên xa xăm – Tôi sẽ từ bỏ tất thảy những việc gớm guốc tôi đang
làm, tôi sẽ đưa em về thành phố hay đi bất cứ một nơi nào khác
trong gầm trời này, kể cả ở ngay đây, tôi sẽ trở thành một người
lương thiện, sẽ kiếm một vài ba chục héc ta đất để chỉ chuyên vào
việc trồng trọt và khi ấy, tôi sẽ có điều kiện để chăm sóc em…

Cô gái quay đi, nước mắt lưng chòng nhưng mái đầu vẫn khe

khẽ lắc… Trên mái lá, những giọt mưa rơi xuống đều đều như
những giọt nước đá xoáy buốt vào lòng cô. Cô không thể…

*

**

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.