CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 122

Giám đốc Vũ Nguyên đang lao đi trong cơn mưa. Vệt đèn pha xe

máy lướt loang loáng trên những thân cao su ướt át hiện ra hai bên
đường. Một cảm hứng sảng khoái được độc quyền thiên nhiên, được
độc quyền cuộc sống vang động trong lòng anh. Toàn thân anh
cũng ướt sũng, đường sống trâu lồi lõm thỉnh thoảng lại quặn mình
muốn hất văng cả người và xe xuống đất. Cảm hứng sảng khoái bị
dập tắt. Vũ Nguyên chợt thấy se lòng… Thấm thoát đã ngót nghét
trên nửa năm về đây rồi mà anh có làm được mấy công việc đâu?
Đường sá vẫn lầy lội, công nhân vẫn chui rúc trong các mái lá, trẻ
con vẫn chưa có đủ chỗ đến trường, ốm đau vẫn phải khênh cáng
nhau vượt qua hàng chục cây số lên huyện, tỉnh… Mưa vẫn rơi nặng
hạt. Mưa như đang mưa trên một vùng đất chết, thăm thẳm và tận
cùng.

Chuyện xảy ra trong quán vừa rồi không khiến anh mấy bận

tâm nhưng lại gợi lên trong anh thêm một nỗi buồn day dứt. Sao
kiếp sống con người lại nhọc nhằn đến thế? Nhọc nhằn ở ngay
trong những con người tưởng chừng chưa bao giờ biết đến sự nhọc
nhằn cả. Như người thiếu phụ tên Thuỷ kia… Vì rượu, trút nữa anh
đã không thoát vùng ra được một sự thèm muốn bản năng nhưng
cũng vì rượu, vì cái cảm giác thèm muốn còn vương vít lại ấy, đã
khiến anh hun hút nghĩ đến Hà Thương. Nghĩ đến cả linh hồn
lẫn thể xác của cô. Chao ôi! Giá như giờ này đây lại được gục đầu vào
lòng em, được hôn lên đôi môi vừa rụt rè vừa tham lam của em, được
cùng em đi đến tận cùng mọi điều như trước đây, ngày ấy em đã
đưa dìu anh đi để đến bây giờ và cho mãi về sau, cái cảm giác ấy sẽ
còn trở thành ám ảnh khôn nguôi, thứ ám ảnh khốc liệt và ngọt ngào
sẽ chẳng bao giờ có được ở một ai khác, một người đàn bà nào khác.
Thứ ám ảnh ma…

Và con ma đó đã đậu xuống mũi xe, giữ không cho tay lái của anh

rẽ phải về nông trường vội mà đi thẳng tiếp sang khu vực lán của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.