CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 174

*

**

Hai người bắt đầu sang chai đế thứ ba. Đến chai này thì tốc

độ đã chậm hẳn. Thậm chí họ còn đổ tràn cả ra ngoài ly và cũng chẳng
cần giám sát xem ly của người này hay của người kia có đủ đầy hay
không. Họ uống như máy, không cảm giác không mùi vị, không nói
năng, chán, không cả nhìn nhau nữa, chỉ thỉnh thoảng gừ gừ trong cổ
một tiếng như để giục nhau chơi cho trung thực. Mặt người này càng
đỏ thì mặt người kia càng tái. Chiều sẩm. Cả cánh rừng dường như
cũng chao chênh theo độ dốc của từng ly rượu. Rồi chai thứ ba, cái
chai đế cuối cùng, giống hai chai trước, cũng được đập đến
choang vào thân cây như tạo một âm thanh chấm hết. Tuấn hỏi
nhừa nhựa sau một tiếng nấc giật:

- Sao nữa?

- Làm tiếp chứ còn sao? – Giọng Vũ Nguyên cũng nhịu cứng.

- Rượu tây?

- Tây!

- Nhưng… chơi một thứ thôi… hai thứ, nó đánh lộn nhau trong

bụng chịu không có nổi – Giọng Tuấn ngập ngừng.

- Cho nó đánh lộn còn… hơn để người đánh lộn – Đầu Vũ Nguyên

không chịu nằm im nơi cổ, cứ muốn ngoẻo oặt sang bên.

- Đánh lộn à… Được! Chơi luôn!

Tuấn phun phèo một búng nước miếng ra cỏ, quờ tay móc chai

Ông già chống gậy nhãn đen trong túi ni lông ra. Với hàm răng ám
khói thuốc, anh ta cắn văng chiếc nắp, để lại chút máu ứa ra trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.