CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 175

môi, đưa đít chai lên soi vào ráng chiều, cười hấc một tiếng vô
nghĩa rồi bắt đầu chúc cổ chai xuống…

Nhưng lần này, cái màu nâu đỏ trong chai dầu gắng gỏi đến

mấy nó cũng chỉ vơi đi được hai phần ba, một phần ba còn lại
nhất định không chịu giật xuống nữa! Hay nói đúng hơn, nó vẫn
nằm nguyên trong chiếc ly trên tay Tuấn. Đã ba lần gã đưa nó
lên miệng rồi lại rùng mình hạ xuống, nghiêng lệch. Con mắt cũng
đơ nhắm nghiền rồi lại mở ra toàn lòng trắng, bạc phếch. Cuối
cùng dường như hết chịu nổi, gã rùng mình cái nữa rồi quật mạnh
cái ly vào thân cây, để mặc cho cái màu nâu kinh dị văng tứ tung vào
người vào mặt. Tiếng Tuấn như rên lên:

- Ông Nguyên… tôi thua rồi… Đây là lần đầu tiên trong đời…

tôi thua… Không hiểu trong bụng ông chứa cái… cái của khỉ gì mà
ông… lại có thể… - Nói chưa dứt câu, gã gục mặt xuống ngực như bị
trúng đạn.

- Chưa đâu anh bạn! – Vũ Nguyên lết đến, gắng sức nâng mặt

gã lên, cho đôi mắt lờ đờ kia nhìn thẳng vào mắt mình, một đôi
mắt cũng lờ đờ không kém, còn lờ đờ hơn – Cậu… vẫn còn nhớ cái
cam kết… cam kết lúc đầu chứ? – Anh nói lào khào.

- Nhớ - Mắt gã lại nhắm tịt – Thằng Tuấn này đ… quên cái gì

hết… Sẽ không quậy phá… không tiếp tay… Sẽ…

- Sẽ không… làm bất cứ điều gì… xâm hại đến cuộc sống của …

bà con nông trường.

- Biết rồi, không phải nhắc!... giang hồ… một lời nói một đọi…

đọi máu – Đột ngột gã mở bừng mắt ra, giọng méo xẹo như khóc và
rồi gã khóc thật, gò má rung lên, nước mắt tràn chảy, những giọt
nước cũng đỏ nâu như giọt rượu – Nhưng tôi… cũng nhăc ngược ông
điều này… Hà Thương nó không yêu tôi… không yêu chút nào… Nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.