CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 176

chỉ yêu ông… Tiên sư ông! Ông là cái mẹ gì mà ông lại được hưởng cái
may mắn đó… Ông là cứt. Là cứt, ông hiểu chưa? Nhưng nó yêu
ông… Tôi cấm ông không được làm khổ nó! Bằng mọi giá ông
phải… đem lại hạnh phúc cho… Nó là… là vàng ròng, là… cái thứ mà
bọn đàn ông cứt đái như tôi, như ông có trèo cả đời cũng không vươn
tới được. Cho nên – Gã túm lấy ngực áo Vũ Nguyên dằn mạnh như
muốn xé tung cái cúc – Ông mà làm khổ cô ấy, bố láo với cô ấy là
tôi… tôi trị cho bỏ mẹ! Nhớ chưa?

- Nhớ…

Anh cười, đưa tay quàng lấy cái cổ vâm vam của gã, nước mắt

cũng tự nhiên chảy ra. Gã cũng đưa tay ôm ghì lấy lưng anh, đầu
ngả vào vai như đấy chính là cái lưng và cái vai của người đàn bà mà
sẽ suốt đời gã không có được. Cả hai đều khóc. Khóc lặng lẽ. Khóc
tan rã. Mỗi người khóc một kiểu nhưng đều cùng khóc cho một nỗi
bất hạnh quá lớn trong cuộc đời mình. Người đã mất, người có thể
sẽ mất… Cánh tay có những hình xăm quằn quại của gã dần dần
lỏng ra rồi buông thõng xuỗng. Kẻ mang danh nhậu thần sầu vật
mình nằm quay lơ xuống đất. Trước khi gục hẳn, gã còn cố ngóc
cổ lên một lần nữa, quẳng ném cánh tay ra phía chiếc xẹ:

- Cây kèn… cây kèn… để ngoài cốp ấy… Kèn xịn… Thằng bạn ở

Thành phố chọn cho… Tôi biết Hà Thương thích tiếng kèn của
ông… Tôi mua đền ông… Mẹ ông!

Đứng ở đằng này, Đăng Điền tái dại cả người Vậy là xong! Thế

là không còn gì cứu vãn được nữa! Kể từ nay hắn coi như mất một
chiến hữu, mất một kẻ trong cuộc chịu chơi. Kẻ đó đã chính thức
bán linh hồn cho địch thủ. Hiểu tính gã, hắn biết gã sẽ không
nuốt lời, dù chỉ là những lời nói qua men rượu. Hắn bỗng thấy
cuộn lên một cái gì đó nóng ran trong lồng ngực. Rồi một tinh thể
lỏng từ hai tròng con ngươi đang trừng trừng mở của hắn rớt ra. Giọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.