CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 194

Đúng là cuộc đời chó thật! Sao không cứ rạch ròi một là một, hai là

hai, trắng là trắng, đen là đen cho dễ sống nhỉ? Hắn định cười
gằn tiếng nữa nhưng mảng lưng tròn trịa kiểu lưng con gái của kẻ
ngồi trước đã gần như bịt và lấy miệng hắn.

Xe đang đi bỗng dưng khấc lại. Trước mặt hai người là một vườn

su non được trồng khá thẳng thớm, cây nào cây nấy cứ mỡ ra như
có thể ngắt r chấm muối nhai ghém được. Và đứng chắn giữa
đường là một người đàn ông cụt tay đang giơ rộng cánh tay còn lại
lên: “Chào giám đốc! Chào đội trưởng! Các vị đi đâu thế này? Vào
tao nhậu cái đã, nhậu để mừng thằng Nguyên thoát chết, mừng
chuyện nó sắp thăng quan tiến chức luôn, nào, zô! Mấy thằng
thương binh tật nguyền cũng thường nhắc tới các cậu” Đăng Điền
làm bộ ngó nghiêng vườn cây, không trả lời. Chỉ có Vũ Nguyên lên
tiếng: “Thương binh như mấy cha, người lành lặn còn chạy xa. Nói
đùa, mới có ít ngày không qua đây mà vườn tược của ông đã lấn lướt
cả vườn tược của nông trường quá xá rồi đấy ông Hải ạ! Kiểu này
không khéo công nhân của mình lại nhao ra làm tiểu điền tư nhân
hết như mấy ông thì bỏ mẹ!” “Thì bảo họ đổi. Bọn tao sẵn sàng
ngay. Nó gì chứ được mang danh nông trường viên của nông trường
Vũ Nguyên cũng oách lắm chớ, ba cái dân tự do như tao tính làm gì.
Thôi, zô! Mấy đứa vừa bắn được con chim béo lắm!” Vũ Nguyên
móc túi lấy gói thuốc lào quẳng cho bạn rồi khước từ, hẹn lần sau
sẽ đến nhậu cả ngày.

Chiếc xe bon tiếp trong cái nhìn vẫn rất âm u của kẻ ngồi

đằng sau găm vào đầu kẻ ngồi trước…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.