CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 200

hay chính cô đã phản bội tôi? Một sự phản bội tồi tệ nhất trong các
hành vi phản bội một khi cô lại cố tình dẫn cái gã đã có lần định
giết cô đó đến trước cửa nhà tôi như một sự giẫm vào mặt. Một
người tráo trở như cô mà giờ phút bất nhân nhất lại vẫn có thể giở
giọng đạo đức khuyên nhủ cái này cái nọ được ư? Giả dối! Đê tiện!
Khốn nạn! Tiện tay anh lia luôn cuốn sổ vào gầm bàn, gừ lên một
tiếng nữa. Thưa cô, không còn cô, không còn sự yêu thương và nỗi
thống khổ tột cùng từ cô mà ra thì thử hỏi ba cái cây trồng cứng
queo này nào còn ý nghĩa gì. Tôi căm thù cô.

Anh bỗng thấy tim mình nhói đau thật sự. Một cái nhói đau mà

trước đây anh chỉ cảm thấy nó còn hết sức lờ mờ không rõ hình hài.

- Thưa anh Hai…

Một tiếng nói nhớt nhầy êm dịu vang lên ngay sau lưng. Anh

quay lại: Đăng Điền! Anh cau mày! Lại đến không đúng lúc rồi!
Và tại sao cậu ta lại xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện
như thế? Nói chung là anh không thích cái tiếng nói này và cũng
chẳng mấy ưa cái kiểu nhìn này, cái kiểu nhìn xeo xéo không rõ sắc
màu thường chỉ có ở những con người kín bưng, khó hiểu nhưng anh
lại cần nó, rất cần nó, vì đại thể mà không thể không cần đến
nó.

- Anh cho gọi tôi? – Dường như đoán được cái gì ẩn sau đôi lông

mày ấy, Đăng Điền càng mềm giọng – Nhưng có lẽ anh đang bận,
anh cho phép để khi khác…

- Này! Sao đối với tôi, cậu cứ nói mãi cái giọng quá xa cách, quá

giữ gìn như vậy nhỉ? Nghe mệt lắm!

- Dạ… Quen rồi anh Hai! Vả lại, trên ra trên, dưới ra dưới, giám

đốc là ông chủ, tôi muốn như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.