CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 225

- Thế à? Chết chửa, mình quan liêu quá. Thế… Thế còn con

nhỏ Thương? - Be sườn trái anh bỗng nhận một cú hích rất ư là thân
ái – Chắc là khóc hết nước mắt chứ? Này! Cậu làm khổ đàn bà nó
vừa vừa thôi nhé, làm quá, khi chết chúng nó kéo ra đầy mồ đầy
mả lại rắc rối to. Hà hà!

Vô duyên! Đang không lại nói đến mồ mả! Cái lão này không

còn cách nào bộc lộ được cái sướng đến quá bất ngờ nữa à? Thôi
được, có lẽ đã đến lúc phải cho cái đầu óc cứng đơ đầy chất bảo
hoàng bảo thủ như của một viên đội cải cách ruộng đất kia tỉnh lại
một chút.

- Anh Ba! – Vũ Nguyên nói ráo hoảnh – Tuy mới về nhưng tôi đã

được nghe nhiều chuyện nhức đầu trên này, tôi đi hy vọng rằng
lúc trở lại mọi chuyện sẽ ổn hơn.

- Cái gì nhức đầu, cái gì sẽ ổn? Cậu nghe ai? Nghe thằng thối

mồm nào? – Tiếng hỏi phụt ra nghe rèn rẹt như hở van nồi hơi
nhưng liền đó lại trầm xuống như cái sự hỏi này ông ta đã từng
được nghe, đã nhiều lần phải ứng xử - Ổn! Sẽ ổn! Có gì mà không

n! Cậu cứ đi đi! Và phải nhớ một điều, kẻ xấu miệng, kẻ muốn hại

ta chơi ta ở đâu cũng có, đừng vội tin ai, kể cả cái vùng đất địa đầu
mà cậu sắp tới.

- Cám ơn lời nói chân tình của giám đốc!

- Có gì đâu. Có thể trước đây cậu đã nghe nói nhiều điều không

trúng về mình nhưng về đây sống với nhau dần dà cậu sẽ hiểu.
Mình bao giờ cũng chân tình, bao giờ cũng lấy cái việc quý trọng con
người lên trên hết. Ví như chuyện của cậu, mình biết cậu thành
kiến với mình, nói ác về mình nhưng mình vẫn kiên quyết đề bạt
lên mấy anh cho cậu về đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.