CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 237

- Là tôi cứ nhắc thế.

- Dạ… Em hiểu.

Nói hiểu nhưng quay ra mở khoá xe máy, cái miệng thâm đen khói

thuốc của anh chàng hơi bĩu xuống trong tiếng càu nhàu: “Mẹ!
Đụng phải cái lão dở người rồi! Kiểu này sẽ còn mệt thấy mẹ đây!”

*

**

Đêm đó, đêm đầu tiên ở thị trấn biên cương se lạnh, Vũ Nguyên

không ngủ được. Cũng là đêm đầu tiên sau cả gần năm chục năm
lăn lóc sống ở đời anh mới thấm thế nào là cái sự mất ngủ. Đúng
là không thể chịu được thật. Đầu óc lúc tan ra, lúc lại vón đặc, lúc
hồng rực lên, lúc lại lạnh tanh, thử tập trung nghĩ việc này nó lại
nhảy thếch sang việc khác, rối tinh rối mù.

Từ bé, không rõ có phải vì gen di truyền¬ hay vì thể trạng mạnh

mẽ mà cái sức ngủ của anh ai nhìn cũng phát thèm. Thức thì thôi,
thức mấy đêm, thức cả tuần liền cũng được nhưng đặt mình là ngủ
ngay, ngủ rất sâu, ngủ không nói mớ không mộng mị, hơi động nhẹ
đã tỉnh, tỉnh queo như trước đó chưa hề ngủ nghê gì. Hồi hành
quân đi bê, có những đêm vừa đi anh có thể vừa ngủ mà vẫn không
bước lỡ, lệnh hạ ba lô một cái là ngáy luôn, lệnh lên ba lô là mở mắt
đi tiếp, thậm chí có lần đã nằm trong hàng rào địch, chỉ cách họng
đại liên đối phương không đầy năm mét chưa đến giờ nổ súng thế
mà vùi nhẹ mặt xuống cỏ đầm sương anh vẫn làm được một giấc
ngắn ngon lành và rồi cho đến cả những năm tháng chuyển sang
làm quản lý kinh tế sau này, bao đận lao đao đến vỡ đầu, người
khác có thể thần kinh bị suy sụp hẳn, ở anh, cũng mê sảng, cũng
muốn chửi muốn hét, thậm chí muốn đánh muốn giết một ai
nhưng đêm về, đặt mình cái lại ngáy bình thường để rồi sáng mai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.