CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 240

bà thường hay mềm yếu, anh muốn gõ cửa phòng để nói với vợ
một câu ngọt ngào, một câu đại để như là giờ đây anh không còn gì
nữa, già rồi, lúc này tôi chỉ còn mình và con, cho tôi xin lỗi những
chuyện đã qua, vì thằng bé chúng ta hãy cố gắng làm lại từ đầu.
Nhưng cánh cửa phòng vẫn đóng kín như ngàn năm nay nó vẫn đóng
như thế, đóng cho đến tận lúc anh đi. Thằng bé, mãi đến lúc sắp
trở về nó mới ngước nhìn lên, nói một câu mà đến tận lúc này nhớ
lại, anh vẫn còn thấy sững sờ: “Bố ơi!... Con biết bố buồn lắm!
Hay là… bố đừng về nữa, bố cứ ở trên ấy, thỉnh thoảng nếu được
nghỉ, con sẽ lên thăm…” Bằng câu nói đó, anh biết thằng bé đã
hiểu anh, đã phần nào đứng về phía anh nhưng nó không thể ra
mặt phản ứng thái độ quá quắt của mẹ nó. Nó cũng đang khổ tâm,
khổ theo kiểu tuổi 15 của nó. Anh xoa đầu con mà nước mắt cứ chực
chảy ra…

Anh chàng nhân viên khẽ cựa mình, nói mớ văng tục một câu gì đó

rồi lại ngoẻo đầu ngáy tiếp. Ngáy vô tư. Ngáy như nhè ruột ra rồi
lại nuốt ruột vào. Chắc cậu ta đang oán mình. Sự có mặt của mình
đã thay đổi hoàn toàn nhịp sống, cách sống của cu cậu đã trở thành
tập quán bấy lâu. Cứ oán đi! Rồi cái sự oán này sẽ không chỉ có ở
riêng cậu đâu. Nó sẽ mỗi ngày một đông đúc, tràn lan ra đấy. Mình
chấp nhận. Muốn thay đổi được một cái gì đó cho tử tế đôi chút ở
cuộc đời này, nếu không biết chấp nhận ân oán giang hồ thì sao
có thể thay đổi được. Trước hết là thay đổi bắt đầu từ ngay kiểu
sống nhá nhem giang sơn một cõi biên thuỳ của cậu, cậu chàng ạ!

*

**

Thị trấn cửa khẩu biên thuỳ này dường như không có đêm. Người

ta biết kiếm ra đống tiền ở đây thì người ta cũng biết cách tiêu
đồng tiền ở đây. Tiền kiếm ban ngày, tiều tiêu ban đêm. Cho nê,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.