CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 267

Bằng văng tục, phí cả công người ta! Làm doanh nghiệp như ông tốt
nhất là chuyển cha nó nghề khác đi”. “Chẳng phải bảo”.

A Linh ở lại. Cô có những việc của cô cần nán lại thành phố này

ít ngày. Câu nói buồn buồn của người đàn bà lúc chia tay là: “A
Linh chỉ khuyên anh một điều: việc bán buôn ở đây phức tạp lắm,
anh Nguyên nên hết sức cẩn trọng. Thỉnh thoảng có dịp lên cửa
khẩu, anh Nguyên nhớ điện cho A Linh. Cho A Linh hỏi thăm chị…
mong một lần được gặp chị ấy vùng biên tái này”.

Suốt chuyến trở về trên chiếc xe tốc hành 12 chỗ ngồi.

Bằng cùng chỉ ngồi đốt thuốc càu cạu. Tưởng bạn còn bực chuyện
vừa rồi, Vũ Nguyên xán đến, lôi chai rượu trong túi xách ra, cười
cười: “Thôi tha cho mình đi mà. Lần sau mình sẽ không làm thế
nữa”. Bất ngờ Bằng đưa tay túm lấy ngực áo bạn, túm đủ để mấy
cô gái ngồi ghế dưới không thấy, miệng rít rầm như mèo hoang.

- Không nói chuyện đó. Vặt vãnh! Đệ muốn nói huynh (Lại đệ với

huynh rồi! Cứ khi nào đi vào tâm tình chân thật thì lại chuyển xưng
hô như thế) là một thằng khờ, thằng cả tẩm giữ tịt mãi cái nguyên
tắc không dính vợ bạn và bạn vợ như ngày trước huynh thường tuyên
bố. Được thôi, cao thượng lắm! Đạo đức lắm! Ngon lành lắm! Chỉ
khổ cái thằng tôi là lại phải tiếp tục một cuộc tình ngột ngạt và vô
vọng – Làm bộ tột cùng đau khổ, anh ta giang hai tay ra, đầu ngoẻo
xuống như đấng Giê Su đang bị đóng đinh câu rút.

- Này! – Vũ Nguyên chút phì cười, lảng chuyện – A Linh có dặn lại

là trong hợp đồng mua bán, trong thanh toán tài chính phải hế sức
dè chừng. Dè chừng chi vậy, ông mãnh?

- Tự tìm hiểu! – Đầu vẫn ngoẻo xuống.

- Tự tìm thì còn nhờ vào bạn bè làm cái quái gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.