CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 269

Đến sáng hôm sau, nhanh quá, xe đã bon nhẹ vào thị trấn Đông

Hưng, Dòng Ca Long yên ả đang ở phía trước mặt. Bên kia sông đã là
Việt Nam, là thị trấn Móng Cái nghèo nàn, thâm thấp và rất đỗi
thân yêu rồi! Chỉ đi xa mới có nửa tháng thôi mà cái sự bịn rịn nước
non đã tràn vào oà ập trong lòng, lạ thật!

Hoàn toàn khác hẳn với gã đàn ông hưởng thụ và si tình lúc trước,

Bằng cùng đã hoá thân thành một ông chủ kinh doanh được vì nể
khắp vùng biên ải. Tóc chải mượt, Comple đen, Cravat đỏ, vẻ nhìn
trễ nải, anh ta lạnh lùng gật đầu với người này, mỉm cười với người
kia, bắt tay thờ ơ với người kia nữa… Đến trước một ngôi nhà hai
tầng sơn ve vàng, thứ ve quen thuộc bên này sông để phân biệt với
màu ve xanh bên kia sông có hàng chữ Trung Hoa quết nhũ óng ánh
treo ngang cửa, Bằng dừng lại:

- Bây giờ em giải đáp cái thắc mắc hôm qua của bác (Chả hiểu

tại sao lại nhảy phắt sang bác bác em em lúc nào?) Đây là ngân hàng
của họ. Sau khi bác… Mà thôi, một buổi sáng đẹp trời như thế này
mà cứ đi nói chuyện tiền nong, lỗ lãi, chán mồm lắm…

- Thì thôi – Vũ Nguyên chợt cười – Nhưng mà này…

- Gì nữa?

- Cô ấy đẹp đấy nhỉ?

- Ai?

- A Linh, người đẹp Trung Hoa.

- Đệ cho huynh một chương bây giờ! Cà trớn!

Vũ Nguyên cười vang và rảo bước xuống bến. Từ hôm đến đây

tới giờ, anh mới có được cái cười sảng khoái như thế. Giây phút ấy
anh không hề biết hay không hể mảy may linh cảm thấy rằng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.