CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 312

- Cơm không ăn gạo còn đó, có gì ngại đâu anh. Chỉ cần một bàn

tay khởi động ngon lành là nó sẽ gầm lên ra dáng. Còn cái này nữa –
Đăng Điền dấn thêm đó là đề án chọn mua thiết bị của nhiều
nước rồi lắp ráp lại của anh vừa rẻ vừa được thứ tốt, nghe đâu tiết
kiệm được những gần một tỷ đã có chủ trương cho cán bộ các ban
phòng, tất nhiên người xứng đáng thưởng nhất là anh.

- Bậy nào! – Vũ Nguyên buột miệng – Sao lại thưởng? Dùng không

hết thì chi vào việc khác chứ sao lại chia vào túi nhau. Mà đã làm
được cái gì đâu.

- Thì tôi cũng nghĩ vậy – Tiếng nói rơi hẫng xuống nhưng rồi

lại văng bật như đã chuẩn bị từ trước – Nhưng thân giun thân dế, tôi
đâu dám nói, nói, họ lại bảo mình chơi trội, mình đạo đức giả, chỉ có
cách tránh đi chưa nhận để chờ anh về. Mọi sự còn đang rối mù,
cuộc sống của công nhân còn nghèo, là thằng cán bộ, lòng dạ nào
mà một lúc nhét cả vài năm lương của một người cạo mủ vào túi.

- Cậu nghĩ ngợi được rồi đấy.

Im lặng. Chỉ có tiếng gió và những rừng cao su miên man lùi

nhanh về sau. Anh mở cửa kính cho cái mùi thơm ngái đang lan toả
khắp không gian lùa vào ắp đầy trong xe. Cuộc sống của anh
đấy. Tình yêu của anh đấy và khát vọng vui buồn của đời anh cũng
là ở đấy. Xanh xanh xanh… Đột nhiên lại nhớ đến em. Giá như lần
này trở về có em! Em cứ hiện diện ở đó, giữa xanh, em không là của
tôi, dầu em là của ai cũng được, miễn có em, vì em và màu xanh
thăm thẳm kia là một. Thương. Giờ này em ở đâu…

- Anh Nguyên! – Đăng Điền đã bắt nắm được cái nhìn xa xăm

ấy – Tháng trước có việc lên Tây Nguyên, tôi có gặp Hà Thương…

- Thế à?... Cô ấy có khoẻ không? – Cố làm vẻ dửng dưng nhưng

giọng nói cứ lạc đi – Mà cô ấy lên đấy làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.