- Nhìn chiếc giường ken bằng lồ ô nơi Thương nằm, thật tội!
- Xin lỗi anh! – Cô ngoắt chân chuyển sang cây khác.
- Độ này em xanh quá! – Tuấn cũng chuyển theo – Tôi có mang
đến cho em ít thuốc bổ mua tận bên Pháp, cả chiếc đồng hồ
Longzin để em biết giờ dậy mỗi sáng.
- Cám ơn anh nhưng…
- Không nhưng gì hết! Chí ít em cũng phải để cho tôi có quyên
được chăm lo cho em phần nào chứ.
- Xin lỗi! – Cô lại chuyển.
- Chuyện trò với em mệt quá, cứ như là đuổi giặc – Gã trai chuyển
theo.
- Sắp mưa rồi…
- Kệ mưa! Tôi sẽ bù cho em ngày công ngày hôm nay, bù cả tháng,
bù hết năm cũng được, bù cả đời, em đừng đi như thế nữa. Chóng
mặt lắm!
- Anh Tuấn! – Cô dừng lại, đôi mắt ngước lên, ầng ậng màu
xanh hưu hắt – Xin anh đừng nói như thế và… đừng đến đây nữa.
Thương cảm ơn anh về mọi điều, Thương rất hiểu lòng anh nhưng
Thương không thể…
- Em khinh tôi là thành phần bất hảo, là đối tượng cần trừng
phạt của các cuộc sống cũng đang rất đáng bị trừng phạt này?
- Không hoàn toàn như vậy nhưng…
- Còn em, không hiểu tại sao em lại đi tự trừng phạt mình? Một cử
nhân Anh văn, một cô giái ngoại ngữ đang được trọng vọng ở công