CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 493

- Nhưng anh Nguyên em thấy…

- Thấy cái gì? Cậu lại bì nó bỏ bùa mê thuốc lú rồi hử? Hừ, con

người này gớm thật, chẳng hiểu làm cách mà hễ động nhắc đến tên
nó là toàn những lời thán phục. Mà yên tâm đi! Một phương án dịu
dàng, không đổ máu đổ mủ và cũng không có tù tội gì hết. Tuỳ cậu.
Mất hết, đi tù hoặc còn cả, còn hơn thế này, cậu có quyền chọn
một. Có một lô đất ngay mặt đường trung tâm rộng 15 mét, sâu 45
mét chưa có ý định phân cho ai, đang đợi cậu. Một vài tay nhà thầu
liên doanh đã đánh tiếng sẵn sàng trả 300 cây để có nó.

- Anh… anh để em suy nghĩ một chút đã.

- Không còn thời giờ để nghĩ nữa đâu. Cậu chỉ từ giờ đến tối để

chính thức trả lời được hay không. Thế thôi, tôi về. Sây lưng đi được
mấy bước, hắn chợt dừng – à, con nhỏ năm nay lên lớp mấy rồi?

- Dạ, lớp mười hai.

- Năm nay nó thi đấy nhỉ? Nhanh thật! Thật bụng nhé, nếu cần

tiếp xúc với ai để chắc ăn, tôi có thể giúp. Mấy tay trên sở, trên bộ
giáo dục, tôi cũng có quen.

- Dạ, cám ơn anh.

- Thế thôi, cứ nghĩ cho chín đi, tôi về, cậu khỏi tiễn, nói tôi chào

thím ấy.

Đăng Điền đi rồi, Hùng mới thả rơi người xuống cỏ, gần như

úp sấp mặt vào nước. Chao ôi! Đã đành là dân là kinh tế thì thường
dùng mẹo luật kinh tế để trị nhau, đã trị nhiều rồi nhưng còn anh
Nguyên? Anh ấy đối với mình, với mọi người có đến nỗi nào đâu,
vừa qua lại gặp hạn, bây giờ mà chơi một vố tàn canh nữa, dù chưa
biết thế nào nhưng cũng tội quá, thất đức quá, khổ, bệnh tật đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.