CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 498

nắm khe khẽ trở lại, thế thôi nhưng cũng đủ để lòng người cha xúc
động suốt dọc đường trời. Tức là nó hiểu mình, yêu mình và tin
mình, chỉ có đôi mắt nó nhìn mình lạ quá, như cái nhìn muốn
mách bảo với bố một điều gì không lành đang đợi ở phía trước song
lại không thật hiểu là điều gì để có thể nói ra thành ngôn từ.

*

**

Đáng lẽ có thể gọi xe ngược Móng Cái luôn nhưng ông quyết định

dừng lại một ngày ở Hà Nội để đến thăm ông Bảy chúa rừng và cũng
có ý chờ Hùng tiền đồn do đi tàu hoả nên đến sau một chút.

Ông Bảy đang nằm viện. Cái bệnh tai biến mạch máu não không

cho phép ông ngoan cố cứ nằm nhà mà nhai Trinh nữ hoàng cung
sáng sáng như khỉ nhai lá được nữa. Bệnh viện Trung ương rộng
thênh thang. Căn phòng ông nằm cũng thênh thang, trắng lạnh.
Không hiểu sao cứ mỗi lần bước chân vào những nơi tương tự như
thế này, lòng dạ Vũ Nguyên lại châng lâng tan loãng ra trong cảm
giác về cái chết và cái sống gần kề nhau như không có lằn
ranh. Ông chúa rừng đã bị cuộc sống đô thị quật ngã nhào thành
một hình hài mỏng dính nằm nhoà chìm vào tấm dra giường
trắng toát như tấm vải niệm.

- Chú đấy à? – Tiếng nói ông vẫn rành rẽ tuy rằng đã không

còn chút khí lực hoang vu nào của ngày xưa nữa – Lại lên ngược phải
không?

- Sao anh Bảy biết?

- Nghe đài báo cao su mất giá, đoán người như chú mày thế nào

chẳng mò lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.