CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 509

không bán không được, bán như cho cũng phải bán, còn hơn là chở
về. Mai gặp lại. Bai…

Thiếu phụ đứng dậy, xanh biếc, đẹp như nữ hiệp, khẽ bắt tay

từng người rồi quay lưng bước ra xe. Bằng nhìn theo, thở dài đánh
sượt một cái:

- Vẫn tốt bụng, vẫn đẹp, vẫn hào phóng nhưng đã ra dáng bà chủ

của một tập đàon kinh tế đa quốc gia lắm rồi: Lạnh, nghiêm, kìm
nén, bận rộn và tiếng Anh đầy mồm. Bai… Đấy, rõ ràng nhìn
trong mắt nàng biết nàng còn đang mê huynh mà khi bắt tay lại
chỉ hững hờ, lướt như lối bắt tay chiếu lệ trăm khách hàng khác.
Đau! Nói đùa, bây giờ có cho tiền cũng không hình dung ra nổi một
cô nữ binh A Linh ngơ ngác, yếu đuối, bắp chân tròn óng như con
chim sẻ bị trúng tên dạo nào nữa. Ôi, đàn bà, đàn bà! Biến hoạt thay
đàn bà…

Lúc ấy cả Vũ Nguyên, cả Bằng cùn đều không chú ý đến một

điều, đó là ánh mắt của Hùng tiền đồn nhìn theo chiếc xe đang
bon đi vẩn lên lạ lắm, vừa xầm tối, vừa loé chớp một tia man dại
khổ đau, độc địa và giằng xé…

*

**

Buổi thương thảo với bạn hàng của A Linh bên nồi lẩu Tứ Xuyên

bốc khói thơm nồng nàn đã tiến triển thật vô cùng dễ chịu. Cái dễ
chịu này rõ ràng là do sự hiện diện mềm mại cảu bà chủ sang trọng
và xinh đẹp chứ chưa hẳn đã là do lợi nhuận của bản chất bán mua
tạo ra. Người chồng Mỹ gốc Hoa của A Linh đang bận làm việc với
vị chủ tịch Phòng Thành bên kia sông, xin lỗi vắng mặt và nhờ vợ
chuyển lời nhắn đến Vũ Nguyên rằng, ông rất tiếc không được
diện kiến với người ơn của vợ ông và hứa sẽ làm hết sức mình để tạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.