CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 511

hết nỗi xúc động và biết ơn trong lòng mình, Vũ Nguyên chỉ cầm
tay ông khách nắm chặt. Cám ơn ông, cám ơn đồng chí, cám ơn A
Linh, tôi biết rằng rồi cho mãi tới những năm tháng sau này nó
vẫn còn ngọt mãi trong lòng tôi, ngọt như vị ngọt trên môi mà em đã
để lại trong thang máy một chiều biên ải xa ngái…

- Tuyệt! – Vũ Nguyên hào hứng nói với Hùng ngay khi hai thấy

trò vừa bước ra khỏi cửa khách sạn – Ngay bây giờ cậu có thể điện cho
nhà chuyển nhanh số hàng lên được rồi, càng nhanh càng tốt, tàu
biển đợi lâu thì cho lên tàu hoả hoặc thuê xe tải, phải chớp lấy thời
cơ, thương trường bất trắc, biết đâu mọi sự lại đảo lộn.

- Anh Nguyên..., Hùng nói, nói nhọc nhằn như cái anh đang bị

bệnh đau chân răng hành hạ - Hay là ta thử đợi thêm vài ngày nữa…
biết đâu giá thị trường lên, lên trên cả cái giá 7 triệu này, khi ấy ta
tung ra có khi…

- Hùng! – Nét mặt Vũ Nguyên chợt nghiêm lại – Cái đầu cậu bữa

nay làm sao thế hả? Cậu có biết rằng đây là cơ hội bằng vàng
không? Đợi! Đợi cái gì? Ừ, thì cậu, tôi có thể đợi nhưng cái bụng của
hàng ngàn con người dưới kia có đợi được không hả?

- Em… Là em chỉ muốn… có một giá bán tốt nhất.

- Không bàn nữa, điện đi! Mấy bữa nay tôi thấy thái độ của cậu

lạ lắm đấy. Nếu không muốn đi thì sao không báo cáo ngay từ
nhà, tôi sẽ cử người khác. Lạ thật!

- Không… Đây là trách nhiệm của em… em chỉ…

- Hay là cậu cho rằng tôi bây giờ không còn là bí thư đảng uỷ,

không còn cả đảng uỷ, tôi không đủ tư cách để chỉ huy cậu, không đủ
quyền hạn quyết được cái gì hết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.