CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 522

giường, gầm tủ, gầm ghế, được nhấc lên, xô dịch, lật nghiêng, bẻ
quẹo rút ra đóng vào ầm ầm. Hùng lén nhìn ra cửa rồi lại nhìn
nhanh về phía ông. Ông vẫn quay mặt ra cửa sổ bập thuốc vẻ không
màng gì đến cái trò trẻ con dớ dẩn này.

Lát sau mọi tiếng động cũng im. Viên cảnh sát đứng tuổi nói tuột

một câu gì đó với Hùng, giọng nói cũng như thái độ đã trở nên hoàn
toàn khác hẳn. Hùng dịch lại cho ông nghe. Giọng dịch vẫn khổ sở
như có ai chẹn lấy họng:

- Họ… Bày tỏ sự xin lỗi vì đã làm kinh động giấc ngủ của anh… Họ

nói lỗi là do thông tin sai lạc chứ thực lòng họ không muốn thô bạo
thế này, họ xin lỗi.

- Thôi được rồi – Vũ Nguyên quay lại, mặt tươi hơn, khẽ lắc

đầu mỉm cười. – Xin lỗi gì mà xin lỗi nhiều thế. Nói với họ là
không sao nhưng cần cũng nên chọn tuỳ từng đối tượng mà khám
xét.

Hùng nói lại. Cả hai gật đầu lia lịa rồi đứng nghiêm, đưa tay lên

vành mũ chào rất đều như chào tổng thống rồi đi lùi trở ra theo
đúng cung cách quân tử tàu của người có lỗi.

- Mình mệt quá! – Vũ Nguyên lại nằm xuống giường – Mấy giờ

rồi?... Ba giờ kém, còn sớm, cậu dọn dẹp qua loa rồi tắt đèn, ngủ
tiếp. Chà! Không thể đùa được với cái thứ rượu ngọt lự như nước mía
này mà ngấm chết người về sau. Khó thở quá…

Ông trở người, vùi đầu vào trong gối, mỏng manh, bất động.

Giữa phòng, Hùng vẫn đứng như chiếc bóng, mắt mở to nhìn trừng
trừng vô hồn vô cảm vào cái miệng há hốc của chiếc cặp da để ở
đầu phòng…

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.