CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 539

ngân hàng vì dự phòng số phận biết đâu sẽ có lúc gặp vận hạn
không cưỡng được như thế này.

Khốn khổ! Hắn đâu có hay rằng chính cái điều dự phòng ác

nghiệt ây lại đang chờ hắn ở phía trước. Mở cửa cho hăn không phải
Thanh Thuỷ mà là thằng con gớm guốc vừa xổng trại về chiều
nay. Một lưỡi dao bầu lạnh buốt kề vào cổ hắn, tiếp tục là tiếng
nói còn lạnh hơn: “Chào ông dượng hờ! Đang định đi tìm ông thì may
quá, ông lại vác xác đến” “Cháu tìm chú có việc gì?” giọng hắn run
bắn. “Để đòi lại cái nợ ông đã nợ tôi, “Tôi nợ cậu?” “Đúng! Chính
ông đã giàn xếp với cảnh sát để đưa tôi vào tù trong khi ông lại xoen
xoét với má tôi là đã bằng mọi cách bảo lãnh cho tôi ra” “Cậu… Cậu
đùa đấy chứ? Sao… Sao lại có thể có chuyện ấy được!” “Tôi không
đùa và tôi cũng không bao giờ đùa với cái thứ khốn nạn như ông!
Chính tai tôi đã được một người trong cái bộ phận chống ma tuý ấy
nói ra.”

Lưỡi dao bầu khứa ngọt vào thịt, hắn luống cuống nhìn vào

góc nhà, nơi người đàn bà đang ngồi co rúm, mặt đổ chàm, giọng
hắn líu lại: “Kìa em!... Em thừa biết làm gì có chuyện này… Em nói
với con một cái gì đi chứ!” “Con!...” Hấc! Một tiếng cười như gẫy
xương: “Bà ấy làm gì có con và tôi cũng không có một người mẹ như
bà ấy, bà ấy chỉ là cái đụn thịt cho một con chó dái là ông đến giày
vò tìm thú vui thôi.” Tiếng khóc tủi nhục của người mẹ bật lên.
“Thế… Thế bây giờ cậu muốn gì?” Hắn nhăn quắt mặt lại khi
lưỡi dao cứa sâu hơn chút nữa “Tôi có tiền, có nhiều tiền, tôi có
thể chia cho cậu một phần ba…. Một nửa cũng được để cậu làm
vốn” “Câm cái mồm thối của ông lại! Tôi trốn trại ra đây không
phải vì ba cái đồng tiền nhơ nhớp của ông mặc dù tôi biết rằng,
để bà kia có thể canh giữ nguyên vẹn cho ông được những đồng tiền
ấy, ông đã tìm cách bán tôi đi. Tôi cần cái mạng chó của ông!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.