CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 552

35

NHƯNG VÀO NGÀY CHỦ NHẬT HÔM ĐÓ, ÔNG KHÔNG TRỞ

về một mình. Cạnh ông là Hà Thương mặc dầu mới ngồi dậy được
nhưng chị cứ nhất quyết đòi đi theo ông. “Em muốn trở lại cái
mảnh đất lưu giữ bao kỉ niệm ấy cùng anh, công khai đi giữa rừng
cây, đi giữa nắng gió, đi giữa cuộc đời, điều mà em hằng ấp ủ bao
lâu nay. Vả lại, anh còn yếu lắm em không thể để anh một mình
trong những lúc thế này” Chị nói. Và ông cũng không muốn trở về
ban ngày. Chị hỏi sao lại thế? Anh vẫn còn e ngại điều gì chăng?
Ông cười buồn: “Điều lo ngại nhất là không có em thì giờ đã có
rồi. Anh muốn về ban đêm để được một mình tận hưởng, thu nhận
tất cả mọi cảnh sắc, âm thanh vào người mà không phải phân tán
bởi bất cứ một động tác xã giao, chào hỏi nào hết”. “Cuối cùng,
nhà tù cũng không giết được cái hồn lãng mạn nghệ sĩ trong anh”.
Chị bảo.

Và họ về. Về xuôi theo trục lộ 14 mịn màng như lụa, và trên

chiếc xe của Công ty chị do Tuấn cầm lái. Khi còn cách sân vận
động một quãng, đủ để nghe được những tiếng trống nhạc từ đó
đang rộn rã vẳng đến, ông muốn xuống xe, lặng lẽ đi bộ vào. Ý nhị
để hai người ở lại với nhau, Tuấn quay xe đánh về Công ty viện cớ
còn phải kiểm tra lại công tác bảo vệ một lần nữa để đêm lễ hội
không xảy ra điều gì.

Men theo hè đường, nương và bóng tối của những tán cao su, họ

tiến dần đến vùng ánh sáng chói loà trước mắt. Chao ôi, đông
không xiết kể. Vòng trong vòng ngoài. Chen nhau lấn nhau. Cười.
Cả bãi cỏ rộng mênh mông đã ken kín người mà người từ đâu không
biết vẫn từng đợt từng đợt tràn về. Dường như người từ tất cả
những cánh rừng cao su thầm lặng xa gần đổ hết về đây. Cờ hoa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.