CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 7

Anh định nói sớm vậy nhưng cứ nói mạnh thế để tự trấn an

mình. Thằng con 17 tuổi, mới học có lớp 12 mà đã cao 1 thước 65 vừa
càu nhàu vừa gãi đùi cành cạch đi ra. Cửa mở. Cơn gió lạnh cùng với
hai, ba bộ sắc phục công an tím tái ùa vào.

- Ông Vũ Hà Nguyên!

Gớm! Giọng ai mà mới sáng ra đã ráo hoảnh, quyền uy thế nhỉ?

- Tôi đây! – Anh chui ra khỏi cánh màn có dính vài ba vết máu

muỗi.

- Mời ông đứng lên nghe đọc tuyên lệnh khám nhà và bắt giữ!

Đến rồi đây! Dẫu đã lường trước trăm lần ngàn lần nhưng vừa

nghe, anh đã thấy cổ chân mình sưng phù lên, hụt hẫng, chao
nghiêng như chân người khác lắp vào. Thằng con nhìn bố. Đôi
mắt mười bảy mở to đến tưởng chừng không thể mở to hơn được
nữa. Rùng mình. Đôi mắt này sẽ buốt xoáy vào anh không biết
đến bao giờ! Nhưng anh lại chỉ, lạy trời, mong cho cái sự bắt bớ này
diễn ra thật chóng vánh, đừng đánh động cho bất cứ một ai ở khu tập
thể này biết cả, lạy trời!

Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam… Cũng những từ những chữ

quá đỗi quen thuộc mà anh đã đọc, đã viết biết bao lần trong các
loại giấy tờ công văn của một đời doanh nghiệp mà giờ đây nghe sao
lạ quá! Như của quốc gia khác, của thể chế khác. Và liền sau đó là
cục cằn vang lên những tiếng lục lọi, xô đẩy, ập vào lôi ra, gạt
xuống, quằng lên… của cánh tủ, ngăn kéo, giá sách, chăn màn, nệm
ghế…

- Ông Vũ Nguyên! – Vẫn giọng nói nồng nặc mùi đêm – Trong

nhà có két sắt, có chỗ cất giấu tài sản nào khác không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.