Cuộc Ðời Ðức Phật
172
V
V
U
U
A
A
T
T
Ị
Ị
N
N
H
H
P
P
H
H
Ạ
Ạ
N
N
T
T
H
H
Ă
Ă
N
N
G
G
H
H
À
À
Gần thành Tỳ-xá-lỵ (Vaisali) có một khu rừng rộng bao la mà người
ta đã cúng dường cho Ðức Thế Tôn. Trong khi Ngài lưu ngụ tại đó
thì có tin báo là phụ hoàng của Ngài, quốc vương Tịnh Phạn, ngã
bịnh. Quốc vương già lắm, bịnh tình nguy ngập, rằng quốc vương
sắp qua đời. Ðức Thế Tôn quyết định về thăm phụ hoàng. Ngài lên
đường về thành Ca-tỳ-la-vệ.
Quốc vương nằm buồn hiu trên giường bệnh. Ngài thở thoi thóp, cái
chết sắp cận kề. Nhưng khi nhìn thấy con mình, ngài hoan hỷ vui
cười. Ðức Thế Tôn nói:
"Tâu hoàng thượng, hoàng thượng đã đi được một đoạn đường dài,
hoàng thượng lúc nào cũng nổ lực làm việc thiện. Hoàng thượng
chưa từng để tâm đến những ham muốn đê hèn, lòng da. của hoàng
thượng không bao giờ cưu mang thù hận và sân nhuế cũng không
bao giờ làm đen tối được đầu óc của ngài. Hạnh phúc thay cho ai ra
đời để làm việc thiện! Hạnh phúc thay cho ai nhìn xuống hồ nước
trong xanh và thấy được dung nhan tinh khiết của mình. Nhưng
hạnh phúc hơn nữa là ai tự quán sát tâm trí và thấy nó thanh tịnh
hoàn toàn! Tâu hoàng thượng, tâm trí của hoàng thượng thanh tịnh
lắm, việc ra đi của hoàng thượng cũng bình thản êm đềm như buổi
chiều tàn của một ngày nắng đẹp".
Quốc vương nói: "Bạch Ðức Thế Tôn, ta đã nhận ra lẽ vô thường
của thế gian. Ta đã quét sạch mọi dục vọng, ta đã giải thoát hết mọi
xiềng xích của cuộc đời".
Một lần nữa, quốc vương đảnh lễ Phật. Rồi ngài quay sang đám