CUỘC ĐỜI ĐỨC PHẬT - Trang 50

Cuộc Ðời Ðức Phật

50

T

T

T

T

-

-

Ð

Ð

T

T

-

-

Ð

Ð

A

A

K

K

H

H

A

A

O

O

K

K

H

H

Á

Á

T

T

V

V

N

N

H

H

N

N

G

G

S

S

T

T

H

H

T

T

C

C

A

A

O

O

Q

Q

U

U

Í

Í


Tất-đạt-đa không còn tìm đâu ra cảnh êm đềm hạnh phúc. Chàng đi
vội qua các lâu đài cung điện như một con sư tử bị mũi giáo độc.
Chàng đau khổ vô cùng.

Một hôm, vì hết lòng mong muốn dạo ngắm những cánh đồng cỏ bao
la xanh tươi mơn mởn, chàng rời khỏi hoàng cung, tản bộ qua một
cánh đồng quê và trầm ngâm suy nghĩ:

"Loài người thật đáng xót thương. Suy nhược bịnh tật, già nua, chết
chóc là điều hiển nhiên không thể tránh khỏi; vậy mà vẫn ôm ấp thói
vô minh kiêu ngạo, khinh miệt những kẻ tật bịnh, già nua, chết chóc.
Nếu như ta cũng khinh khi ruồng rẫy họ thì hóa ra ta bất công,
không xứng đáng liễu ngộ giáo pháp tối thượng."

Trong khi miệt mài suy nghĩ về nỗi thống khổ của thế nhân, hoàng tử
đã đánh mất cái ảo tưởng vô dụng về sinh lực, tuổi trẻ và cuộc đờị
Chàng không còn hay biết gì về sự hoan lạc hay khổ đau, hoài nghi
hay mệt mỏi, dục vọng hay yêu đương, hận thù hay khinh miệt.

Bỗng nhiên, chàng, và chỉ có chàng nhìn thấy một người tựa kẻ hành
khất từ xa đi lại.

Hoàng tử hỏi: "Xin cho ta biết ngươi là aỉ"

Ðạo sĩ đáp: "Một tráng sĩ. Vì sợ sinh tử nên ta đã trở thành một đạo
sĩ khổ hạnh. Ta đang tìm sự giải thoát. Thế giới phải chịu sự hủy
diệt. Ta không suy nghĩ như người khác. Ta lánh xa lạc thú. Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.