CUỘC ĐỜI ĐỨC PHẬT THÍCH CA - Trang 25

Bước đi nhẹ nhàng giữa những thân người đang say ngủ, thái tử đến cửa sổ,
trèo qua mái nhà và tuột xuống đất. Thái tử đến nơi Xa Nặc, người đánh xe
ngựa đang ngủ và nhẹ nhàng đánh thức anh ta dậy: “Nhanh lên, Xa Nặc,
thắng yên cương vào ngựa cho ta. Ta muốn ra đi đêm nay”.

Xa Nặc rất ngạc nhiên việc thái tử muốn vượt thành xuất gia vào giữa đêm
khuya, nhưng y vẫn làm theo lời yêu cầu của thái tử. Xa Nặc sửa soạn ngựa
Kiền Trắc và mang đến cho thái tử. Tất Ðạt Ða vỗ về con ngựa và khẽ nói:
“Này Kiền Trắc, bạn thân của ta, chúng ta nên giữ im lặng. Ta không muốn
làm thức giấc bất cứ tên lính gác nào. Ðêm nay là một đêm rất trọng đại”.

Thái tử, Xa Nặc và ngựa Kiền Trắc, khi cả ba ra tới các cổng thành vững
chắc gần những công viên, các cửa tự động mở ra. Họ yên lặng tiến ra ngoài
thành trong đêm tối. Khi họ đến cạnh một thành phố, thái tử nhìn lui và phát
nguyện: “Chừng nào ta chưa tìm ra được con đường giải thoát mọi khổ đau,
ta sẽ không trở về lại kinh thành Ca Tỳ La vệ rực rỡ này!”

Cả ba đi suốt đêm. Khi mặt trời sắp mọc, họ tới một khu rừng yên tĩnh, tại
đây có nhiều đạo sĩ đang ẩn tu. Thái tử sung sướng và tự nghĩ: “Giờ đây
chuyến đi tầm đạo thực sự của ta mới bắt đầu”. Rồi thái tử quay sang nói với
Xa Nặc: “Này Xa Nặc thân mến, ta cám ơn sự giúp đỡ của con. Ta đã tới nơi
ta mong muốn. Bây giờ ta nhờ con mang con ngựa của ta trở về hoàng
cung”.

Xa Nặc không tin rằng Thái tử sẽ không cùng với mình đi trở về cung điện.
Cho nên anh ngạc nhiên đứng nhìn, mắt chứa chan đầy lệ. Thái tử thấu hiểu
nỗi đau buồn của người hầu cận và rất dịu dàng nói với anh ta lần nữa: “Này
Xa Nặc trung thành của ta, con chớ nên khóc lóc. Sớm muộn gì rồi chúng ta
cũng sẽ phải chia tay. Ðây, hãy nhận giữ lấy những đồ trang sức mà ta đang
dùng; ta sẽ không cần thiết đến chúng nữa. Con hãy trở về hoàng cung và
báo cho phụ vương ta biết rằng ta đã không ra đi trong sự giận hờn. Không
phải ta không mến yêu gia đình ta nữa. Nhưng vì quá yêu thương thân quyến
hoàng tộc của ta mà nay ta đành phải tạm xa lià tất cả. Nếu ngày nào ta tìm
ra con đường giải thoát, chấm dứt mọi khổ đau, ta sẽ trở về thăm quê hương.
Nếu không thành công thì việc rời bỏ kinh thành của ta hôm nay vẫn phải
xảy ra một ngày nào. Vì sớm muộn gì thì sự chết sẽ đến để bắt chúng ta chia
lìa. Giờ đây chúng ta hãy đi để ta bắt đầu công cuộc tầm đạo”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.