“Thầy của ta mặc dù là những đạo sư thánh thiện, song mọi lời chỉ giáo của
họ vẫn không giúp con người chấm dứt được những sự khổ đau. Cho nên ta
phải cố gắng tự mình đi tìm ra chân lý.”
Sa môn tiếp tục cuộc hành trình cho tới khi đến dòng sông Ni Liên Thuyền
(Nairangana)
17
, gần thành phố linh thiêng Ca Da (Gaya)
18
. Sa môn vượt
qua sông và đi vào khu rừng bên kia bờ sông. Tại đây ông gặp nhóm năm
đạo sĩ đang tu tập. Cuộc sống của họ thật hết sức giản dị. Họ dùng rất ít thức
ăn, sống ngoài trời, và ngồi yên tĩnh thiền định nhiều giờ mỗi ngày.
Sa môn hỏi những đạo sĩ này:
“Tại sao quý vị tự hành hạ làm đau đớn thân xác mình như vậy.”
Họ trả lời: “Phần đông mọi người trên thế gian đều nuông chìu quý mến thân
thể của mình, cho nên họ đang còn chịu nhiều đau khổ. Chúng tôi nghĩ rằng
nếu chúng ta có thể khống chế sự đau đớn chúng ta sẽ tìm ra phương pháp
khắc phục được những khổ đau”.
Sa môn Tất Ðạt Ða thầm nghĩ: “Nhiều năm qua, ta sống trong các cung điện
đầy thú vui dục lạc. Ta đã quá nuông chìu thân xác của mình cho nên tâm ta
không tìm thấy sự an lạc. Có thể những đạo sĩ này nói đúng. Ta sẽ tham dự
cùng với họ thực hành để thử xem phương pháp này dẫn đến chấm dứt được
sự khổ hay không.”
Rồi ông bắt đầu thực tập những phương cách tu hành vất vả và khó nhọc nói
trên. Sa môn ngồi liên tục nhiều giờ tại một chỗ. Mặc dù chân và lưng của
người rất đau đớn, nhưng ông vẫn không lay động. Sa môn tự thiêu đốt thân
mình dưới ánh nắng hè cháy bỏng và làm tê cóng da thịt bởi những làn gió
đông lạnh buốt. Sa môn chỉ dùng vừa đủ thức ăn để duy trì sự sống. Và cho
dù khổ nhọc đến đâu, ông vẫn tự bảo: “Ta phải tiếp tục để tìm ra con đường
chấm dứt mọi khổ đau”.
Năm người bạn cùng tu nhìn sa môn Tất Ðạt Ta, đầy kinh ngạc. Họ nói với
nhau: “Chúng ta chưa thấy ai có quyết chí tu hành như vị này. Ông ta luôn
tinh tấn và không bao giờ thối tâm. Người sắp thành công bằng lối tu khổ
hạnh này sẽ là Tất Ðạt Ða. Chúng ta nên đến ngồi sát cạnh sa môn để khi
người tìm ra được con đường chánh đạo, chúng ta sẽ có thể tu học với ông”.