CUỘC ĐỜI NGOÀI CỬA - Trang 25

Điện thoại con sắp hết cả hai cục pin. Cứ ngỡ đêm nay sẽ có điện để

sạc. Giờ tính sao đây?

Thôi, vụ đó lo sau. Để ba lên trước, coi chú ấy có nhà không.
Con gái ông vò đầu, ngồi bệt xuống đám cỏ ven đường.
Cửa chính mở toang, trong nhà không một bóng người. Ông lom

khom tìm xuống bếp. Trong ánh lửa bập bùng, một cái bóng lúi húi, có lẽ
đang chuẩn bị cho bữa cơm chiều đơn độc.

Ông đánh tiếng. Cái bóng giật nhoàng, quay lại. Đúng hắn. Ấn tượng

đầu tiên của ông trước nhân diện ấy, hắn đã quá già và đen đúa đến quắt
queo. Chỉ còn một ít dấu vết gã trai hào sảng xa xưa, nhưng phải thật thân
thiết mới có thể nhận ra.

Người đàn ông nheo nheo cặp mắt dưới bóng hàng lông mày muối tiêu

rậm rịt. Ông cầm tay bạn siết mạnh, ghé mặt lại gần mặt hắn.

Mày, mày hả? Tao đây.
Ai vậy?
Mày thiệt tình không nhớ tao sao? Tao đi kiếm mày. Mấy chục năm

rồi. Hỏi hoài mới lần ra chỗ này đây.

Xin lỗi, tui không quen ai hết.
Vẻ lãnh đạm của người bạn khiến ông hẫng.
Không lẽ mày quên tao thiệt rồi sao?
Gã bạn gần như giằng tay ra khỏi tay ông, quay lại lặng lẽ khuấy một

thứ gì đó trong chiếc nồi nhỏ trên bếp.

Ông thông cảm. Tui bị chứng mất trí nhớ. Tui chẳng quen ai đâu. Nếu

biết tui thuở trước, hãy coi như tui đã chết rồi. Tui cần sống an ổn. Tui
chẳng làm điều gì rắc rối cả.

Ông bàng hoàng, chưa biết xử trí ra sao. Bóng con gái đang lụi hụi

bước lên những bậc đá cuối cùng. Dường như nó có phần hoảng hốt, khi
cúi đầu luồn qua mái tranh để vào nhà. Tới lúc này ông mới để ý, có một
thứ mùi quái đản lẫn trong không khí. Thêm sắc lửa bập bùng từ dưới bếp
rọi lên, quang cảnh càng thêm vẻ rờn rợn xa cách.

Con gái ông chào gã. Đáp lại là sự im lặng. Sau khi quen mắt, ông

nhận thấy trong nhà chỉ có chiếc sạp tre duy nhất, không hề có bóng dáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.