CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 129

Vậy ông đã làm gì?
Hừm, tôi chỉ còn biết khóc. Sự thật là thế đấy. Tôi ra bãi biển nằm suy

nghĩ một mình, và ở giữa cái tuổi hai mươi ấy tôi đã phải úp mặt xuống cát
mà khóc nức nở - nước mắt giàn giụa. Vấn đề cực kỳ phức tạp. Tôi đang
phải một mình chống lại các thế lực hùng mạnh vượt trên mọi quy tắc và
luật pháp. Chúng đều là những kẻ có vũ trang và sẵn sàng giết người không
ghê tay; chúng lại còn có sự hậu thuẫn của bộ máy cảnh sát và chính quyền
thối nát của Grau. Điều duy nhất kiềm chế chúng từ trước đến giờ là sự ủng
hộ ngày càng tăng của đông đảo sinh viên đứng quanh tôi như một nguồn
sức mạnh của lương tri. Từ trước tới nay chưa từng ai dám ngang nhiên đối
đầu với chúng trong cái đế chế phong kiến đây bạo ngược mà chúng dựng
lên trong trường đại học, và chúng sẽ không đời nào chấp nhận một sự
thách thức hay kháng cự đối với quyền lực của mình. Ngoài ra cả lực lượng
an ninh của trường cũng đứng về phía chúng. Tôi đang đứng trước nguy
hiểm có thể bị ám sát bất kỳ lúc nào trong một âm mưu được làm ra vẻ như
sự cạnh tranh quyền lại giữa các nhóm sinh viên trong trường. Tôi khóc,
nhưng tôi vẫn quyết định quay lại - quay lại và sẵn sàng tiếp tục đấu tranh,
mặc dù tôi ý thức rõ ràng rằng điều đó có thể đồng nghĩa với cái chết.

Một người bạn thân kiếm cho tôi khẩu súng, một khẩu súng ngắn hiệu

Browning lắp được mười lăm viên đạn, giống như khẩu tôi vẫn đang sử
dụng ngày nay. Tôi quyết tâm sẵn sàng đương đầu với chúng và không đời
nào chấp nhận nỗi nhục nhã là bị cấm vào trường đại học. Và thế là bắt đầu
cuộc đấu tranh vũ trang đầu tiên và cũng rất lạ của tôi chống Chính phủ và
những thế lực hủ bại trong nhà nước. Nhưng phải nói rằng cuộc đấu tranh
đó không hề được thực hiện bằng vũ khí; thay vào đó nó được thể hiện qua
những mối nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng và những hành động thách
thức đến ngang ngạnh. Hồi đó hầu như không mấy khi tôi mang theo khẩu
súng ngắn trong người. Nếu mang súng tôi rất dễ bị cảnh sát bắt và đưa ra
xét xử khẩn cấp - cảnh sát luôn theo dõi tôi rất sát sao và một khi bị bắt thì
đừng hòng nói đến chuyện nộp tiền bảo lãnh. Với thủ đoạn đó, kẻ thù hoàn
toàn có thể loại bỏ tôi một cách dễ dàng. Vì vậy có thể nói đây là ruột trong
những giai đoạn khó khăn và nguy hiểm nhất trong đời tôi. Tôi quay lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.