CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 183

của chúng ta ở Bayamo đang nóng lòng chờ đợi”, ông biết đấy, tôi cứ đinh

ninh là họ đã chiếm được trại lính ở đó rồi

[101]

. Vì vậy như tôi đã nói, ý

định của tôi là đưa đoàn xe tới trại lính nhỏ ở El Caney và tấn công vào đó,
để yểm trợ cho các đồng chí ở Bayamo, để tạo ra tình hình chiến sự căng
thẳng ở quanh khu vực Santiago de Cuba. Đúng vậy, ý tưởng của tôi là chạy
thẳng theo đường lớn tới El Caney, khi đó chúng tới vẫn còn hai mươi
người. Nhưng như tôi đã kể ở trên, chiếc xe đi đầu đi nhầm đường và rẽ
phải, thế là những chiếc còn lại cũng đi theo nốt. Không còn cách nào để
quay đoàn xe lại và tiến hành cuộc tấn công vào El Caney trước khi địch
phát hiện ra những gì vừa xảy ra ở Moncada. Ông thấy đấy, tôi không cầm
lái, tôi được một chiếc xe khác đón lên mà.

Khi đó các ông vẫn mặc nguyên quân phục?
Đúng vậy, tất cả chúng tôi.
Vậy các ông còn mang theo vũ khí không?
Tất cả mọi người vẫn còn giữ nguyên vũ khí của mình, đến tận phút

cuối cùng, thậm chí cả nhiều ngày sau đó.

Khi đó các ông có quay lại trang trại không?
Có, chúng tôi quay về Siboney để tập hợp lại lực lượng sau cuộc tấn

công. Đã có vài chiếc xe quay về đó trước và không khí đang rất lộn xộn -
người thì muốn đi tiếp, người thì muốn thay quân phục ra. Một số người
đang cất giấu vũ khí, có cả những người bị thương, một số người còn không
thể cử động nổi... Một khung cảnh thật đáng buồn.

Tôi về tới nơi và cố tìm cách thuyết phục một nhóm... tính cả tôi là tất

cả có mười chín người trốn vào trong vùng núi. Tôi không thể làm gì để
yểm trợ cho những đồng đội ở Bayamo. Tôi không sẽ không đời nào chịu
bỏ cuộc. Tôi sẽ không bao giờ chịu đầu hàng hay chùn bước - chuyện đó
hoàn toàn vô lý, đơn giản là vì trong đầu chúng tôi không hề có ý nghĩ đó,
cho dù chúng tôi có thể bị giết đi chăng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.