CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 578

Có rất nhiều tin tức về ông ấy, về những hoạt động của ông ấy, và khi

tôi đến Canada dự đám tang của Trudeau, chúng tôi có gặp nhau - tôi nhớ
không nhầm thì địa điểm đó là ở trong một nhà thờ, hay là trước khi chúng
tôi đến nhà thờ gì đó - tôi đứng nói chuyện với ông ấy một lúc, chúng tôi
bắt tay, tôi nhắc lại câu chuyện chúng tôi đã nói với nhau ở Caracas và nói
với ông ấy, “Chúng tôi vẫn chờ chuyến thăm của ông sang đất nước chúng
tôi”. Carter nói, “Ồ, tôi sẽ sang sớm thôi”. Đúng vậy, sau đó chúng tôi nghe
tin ông ấy đã quyết định sang thăm Cuba.

Và tất nhiên, cũng như tất cả các vị khách khác, chúng tôi đề nghị ông

ấy lên chương trình, kế hoạch, những chuyện ông ấy muốn nói, chuyện gì
cũng được, ông ấy có thể nói chuyện với bất kỳ ai, cả ở Trường Đại học
Havana. “Cứ nói chuyện ở đó đi, nói những gì ông nghĩ”, những ý nghĩ
không hề giống ý nghĩ của chúng tôi chút nào. Đó là hai khái niệm cuộc
sống, xã hội, hệ thống sản xuất, hệ thống chính trị, ý tưởng về sự tồn tại của
các đảng phái và về bất cứ điều gì.

Tôi có xem trực tiếp bài diễn văn của Carter ở Trường Đại học

Havana trên kênh CNN và tôi thấy ông ấy rất thẳng thắn, chân thành;
ông ấy nói về những gì mình không hài lòng mà không hề vòng vo. Ông
có ngạc nhiên về điều đó không?

Tôi có ngồi ở trường đại học với ông ấy. Ông ấy phát biểu và có một

vài sinh viên tranh luận. Khi ông ấy nói xong tôi đứng dậy và bắt tay. Sau
đó chúng tôi đi chơi bóng chày. Sân vận động chật kín người. Chúng tôi đến
đó và tôi thuyết phục ông ấy - trước đó tôi đã nói với người phụ trách bảo
vệ của ông ấy rồi. “Nghe này, chúng tôi muốn ra sân cùng với ông ấy”.
Chúng tôi muốn ông ấy là người ném quả bóng đầu tiên. Vì vậy, tôi nói với
Carter, “Chúng ta sẽ ra sân , nhưng tôi muốn chỉ có hai chúng ta cùng ra
đó”. Lúc đó có khoảng 60.000 người ở sân.

Không hề có vệ sĩ hay bất cứ ai.
Không, chỉ có chúng tôi thôi. Tôi đã thăm dò để xem có thể thuyết

phục được người phụ trách bảo vệ để cho ông ấy đi hay không. Không dễ
dàng chút nào, nhưng sau đó tôi ra lệnh cho người phụ trách bảo vệ của tôi
và họ phải nghe theo, bởi vì, khi ông nói, “Đó là lệnh!” thì họ phải tuân thủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.