CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 103

95

Cầu Đạo & Tiến Học: Chương 2

29. Hiếu thảo cảm động trời đất

S

au khi Hòa Thượng tẩn liệm cho mẹ xong, Ngài chuẩn
bị đưa đi mai táng. Vào tháng ba cũng là lúc băng tuyết

tan ở Đông Bắc nên đường đi bùn lầy trơn trượt. Những người
bà con bạn bè khiêng quan tài rất e ngại về con đường khó đi
này. Lúc sáng sớm xuất quan, trời bỗng rơi tuyết lành, phủ lên
chỗ bùn lầy nước đọng. Dân làng tán thán rằng, sự hiếu hạnh
của Hòa Thượng đã cảm động được trời đất.

Hòa Thượng kể:

Vào ngày 19 tháng 3, tôi thiếu chịu một cỗ áo quan và 300

đồng để chu tất tang lễ cho mẹ. Tôi thuê ban nhạc kèn trống,
sắm sửa cơm và thức ăn đãi cho những người khiêng quan
tài, chuẩn bị ngày hôm sau tới nơi chôn cất. Chỗ tôi ở cách
xa nghĩa địa khoảng 7, 8 dặm. Nhưng gặp nhằm lúc sông tan
băng, ở Đông Bắc theo con nước Hoa Đào nên đường đi rất
bùn lầy, người đi đường rất khó khăn. (Ghi chú: Ở Đông Bắc
lúc giữa Xuân, hoa đào nở, mưa mùa Xuân mới bắt đầu và
nước sông cũng bắt đầu tan băng khiến thủy triều chảy xiết,
cho nên gọi là nước Hoa Đào.)

Vào giữa đêm, khoảng 2 giờ khuya, tôi nghĩ: Người ta

khiêng quan tài mà đường đi không được thuận lợi thì phải
làm sao đây? Lúc đó tôi chỉ biết cầu nguyện Phật Bồ Tát phù
hộ. Tôi nói: “Con không có duyên với người, cũng không có
duyên với trời, nếu như chư Phật Bồ Tát cùng Thượng Đế có
thể rơi tuyết lúc trời chưa sáng, khiến đường kết băng để cho
dễ đi hơn!” Tôi cứ vậy mà khẩn cầu. Kỳ lạ thay, đợi đến lúc gà
gáy hừng sáng, quả nhiên trời rơi tuyết. Nước đọng trên đường
đều đóng thành băng, trên băng lại phủ thêm tuyết dày đến một
tấc. Cho nên mười mấy người khiêng quan tài đi không có gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.