CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 193

185

Du Hóa & Ở Chùa: Chương 4!

con ngoan hạng nhất!” Trịnh Đức nghe tôi nói như vậy cũng
rất vui mừng.

Tôi hỏi cha mẹ của chú: “Không biết hai ông bà lúc trước đã

làm phước gì, mà nay được một đứa con hiếu thuận đáo để như
vầy?” Cha của chú nói: “Vợ chồng tụi tui không có đạo đức
gì, có lẽ là nhờ phước đức của cha ông, tổ tiên, cho nên mới
được một đứa cháu ngoan như thế!” Ông ta đã không tự mãn
nói như: “Vì tôi làm lành lắm lắm nên mới sanh ra đứa con này
để trả hiếu cho tôi!” Do điểm này, đủ chứng minh rằng cha của
chú cũng là người rất biết lý lẽ.

3) Nghiêm Sư chỉ điểm pháp tu hành

Nói chuyện với họ đã hơn một giờ, tôi muốn bước xuống

kháng, chuẩn bị đi về. Trịnh Đức lật đật xuống đất lấy giày của
tôi. Tôi tưởng chú lấy giày cho tôi mang, ai ngờ chú lấy giày
chạy đi để ở một phòng khác. Trịnh Đức trở lại nói với tôi: “Sư
Phụ, hôm nay là lần đầu tiên gặp Sư Phụ, Sư Phụ nhất định ở
lại ăn cơm với gia đình con nhen! Con không có làm món gì
ngon, chỉ có bữa cơm chay bình thường trong nhà thôi!” Nghe
chú ta nói vậy, tôi cũng cảm thấy rất hoan hỷ. Lần đầu đến nhà
chú là chú đã giữ Sư Phụ lại để dùng cơm. Đối với Sư Phụ,
chú cũng rất hiếu thuận đấy! Tôi gật gật đầu làm thinh nhận
lời. Chú bèn đi nấu cơm.

Ăn cơm xong, tôi hỏi Trịnh Đức: “Bây giờ chú bái Thầy

làm Sư Phụ, vậy có phải Sư Phụ nên nghe lời đệ tử, hay vẫn
là đệ tử phải nghe lời của Sư Phụ?” Chú nói: “Đương nhiên là
đệ tử phải nghe theo lời giáo huấn của Sư Phụ, làm sao Sư Phụ
lại đi nghe lời của đệ tử cho được chứ?” Tôi nói: “Tại sao chú
không đợi tôi đồng ý mà lấy giày của tôi đi, rồi mới kêu tôi ở
lại chỗ của chú đây ăn cơm hả? Chú nên hỏi tôi trước, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.