CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 192

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

184

huyện Ngũ Thường, cách chỗ tôi ở hơn 100 dặm. Có một ngày,
cơ duyên thành thục, tôi bèn tới nhà chú ta. Lúc bấy giờ Trịnh
Đức đã được 12 tuổi.

Ngày tôi tới, chú đang ở nhà cắn hạt dưa, lấy ruột hạt dưa ra

cho cha một cái, mẹ một cái, không có chút gì giả tạo, không
chút gì là miễn cưỡng, khiến cha mẹ chú vui mừng không kể
xiết. Chú ta bỗng nhìn ra ngoài qua cửa kiếng nói với mẹ chú:
“Mẹ ơi, Sư Phụ của con đến rồi kìa!” Mẹ chú nói: “Con có Sư
Phụ hồi nào vậy?” Chú nói: “Bây giờ nè, Sư Phụ đã vào sân
nhà mình rồi đó!” Nói xong bèn chạy ra nghinh đón tôi giống
như đã quen biết nhau tự thuở nào rồi. Mẹ chú cảm thấy kỳ lạ
cũng tiếp đón tôi vào nhà. Ở Đông Bắc, tôi thường đeo một cái
bị Vạn Bảo để đựng kinh điển và các vật cần dùng, giống như
các vị mang cái túi ba lô hiện nay vậy, nhưng túi của tôi thì đeo
trên mình. Vừa bước vào nhà là Trịnh Đức sớt lấy cái bị mà
đeo, tôi theo chú ta vào nhà, rồi ngồi trên kháng nói chuyện
với chú.

Tôi nói: “Ai dạy chú lạy cha mẹ chú vậy? Phải chăng cha

mẹ chú thích chú lạy ổng bả như vậy không?” Trịnh Đức nói:
“Không phải! Con nghĩ đó là điều người làm con phải nên
làm, con thích làm vậy nhất!” Tôi nói: “Lúc chú mới có 5 tuổi,
còn chưa biết cái gì hết, vậy ai đã dạy chú lạy cha mẹ?” Chú
ta nói: “Có một người bà con ở huyện Song Thành nói với con
là ở huyện Song Thành có 14 vị Hiếu Tử, họ đều lạy cha mẹ
họ và rất hiếu thảo. Con cảm thấy không có cách gì để báo ơn
cha mẹ, nên con học theo cách của họ, lạy cha mẹ con vài cái
khiến cho hai ông bà không buồn phiền mà hoan hỷ vui vẻ lên
một chút.” “Thầy đây cũng không có ai dạy thầy, tới lúc 12
tuổi Thầy mới lạy cha mẹ của Thầy, nhưng chú từ lúc 5 tuổi
là đã làm được rồi, chú đã hơn Thầy rồi đấy! Chú thật là đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.