CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 232

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

224

Chú cư sĩ nói: “Không được! Nhà bếp này chỉ để nấu thức

ăn cho các Thầy từ Trung Quốc tới thôi!” Con ông Phúc nói:
“Cha tôi bị bịnh nặng lắm, tôi muốn cho ông ta uống chút nước
cháo nóng!” Vừa nghe là cho người bịnh, chú cư sĩ liền nói:
“Vậy thì được!” Tay chân chú ta cũng thật nhanh nhẹn, vừa
bắt đầu nấu cháo, vừa bắt chuyện với đối phương. Chú nghe
nói họ là đồng hương của Sư Phụ, chú liền ra điệu bộ chặt cánh
tay, hỏi: “Có phải các người ở đó có một hiếu tử muốn chặt tay
để cứu mẹ phải không?” Con ông Cao Đức Phúc bẽn lẽn đáp:
“Là cha của tôi đó!” Và không lâu sau Hòa Thượng lái chiếc
xe nhỏ (nguyên là xe chơi
gôn, golf) cũng đến nhà bếp
nhỏ. Chú cư sĩ bèn báo cáo:
“Sư Phụ, người đồng hương
của Sư Phụ, người mà hồi
xưa muốn chặt cánh tay đó,
nay ông ta bị bịnh rất nặng
gần chết rồi.” Hòa Thượng
liền bảo chú chỉ đường đến
chỗ ở của Cao Đức Phúc.

Hòa Thượng nhìn thấy

ông Phúc nằm trên giường
như sắp chết, bèn kéo tay
ông, nói: “Tôi bảo chú đến
Vạn Phật Thành, chớ đâu
có bảo chú chết ở Vạn Phật
Thành đâu. Tôi không cho phép chú bị bịnh à!” Nói xong,
Ngài vỗ nhẹ lên tay ông vài cái rồi mới đi. Ngày sau, chú cư
sĩ gặp con ông Phúc đến xin cháo, biết là ông Phúc đã đỡ rất
nhiều nên không ngăn được cảm xúc nói: “Nếu như tôi có thể
học được câu ‘Tôi không cho phép chú bị bịnh!’ là được rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.