CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 285

277

Du Phương &!Tham Học: Chương 5

chỉ có ai trải qua mới biết chớ người khác không cách nào cảm
nhận được! Bởi vì không biết bao giờ mới đến Thượng Hải,
cho nên mọi người phải bớt ăn lại một chút. Thông thường đa
số người tu vì ăn một bữa nên ăn rất nhiều, nhưng nay chỉ được
ăn lưng lửng no, nên họ than đói om sòm. Vì người xuất gia
đi thuyền miễn phí nên nếu trên tàu họ không cho đồ ăn chúng
tôi cũng đành chịu thôi! Việc này đối với tôi không thành vấn
đề, vì tôi có thể một tuần, hai tuần, ba tuần không ăn gì. Lúc
còn trẻ, tôi có thể không ăn hai, ba tháng mà vẫn làm việc như
thường. Dầu không ăn như vậy mà mỗi tay tôi đều có thể xách
đồ vật nặng khoảng 14 kg.

Lão Râu Dài nói với đại chúng: “Các chú tối ngày cứ than

đói, còn chú An Từ kia ăn ngày có một bữa mà nào có thấy
đói dữ như các chú đâu!” Có người nói: “Hứ! Chú không than
đói, thật ra là chú ta đã lén ăn vụng đấy!” “Thầy nói chú ta lén
ăn cái gì?” “Chú ta lén lút đi xin cơm cháy ăn đó!” Tôi cũng
không trách Thầy ấy nói vậy, vì ngày nọ khi tôi đứng trên
boong tàu phơi nắng, chỗ gần nhà bếp, vị đầu bếp đưa tôi một
miếng cơm cháy, Thầy đó đi ngang qua bắt gặp bèn nhuếch
miệng cười khi dễ ra mặt. Thật ra tôi lấy miếng cơm cháy đó
cho chú Tiểu Sa Di Thắng Diệu, tôi vốn không có ăn nó.

Lúc đó tôi trì chú Đại Bi, chú Lăng Nghiêm đều không linh

nghiệm, thật không còn thần chú nào khác để niệm nữa. Tôi
cũng ói ra rất nhiều mật xanh, trút ra hết nỗi uất ức. Vì bị hàm
oan, trong bụng tiết ra rất nhiều nước đắng nên chỉ trong chốc
lát tôi mới ọc ra nhiều mật đắng như thế.

Tôi nói cho các vị nghe, tôi đã từng đấu với loài quái vật dưới

nước đến cả ba tuần lễ không ngủ, cũng không ăn mới hàng
phục được nó! Trong quá trình đi từ Thiên Tân đến Thượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.