CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 317

309

Du Phương &!Tham Học: Chương 5

Lúc đó các người trên tàu đều hết bịnh, nên tiền lại đến,

phiền phức cũng tới theo! Mới đầu tôi không có tới một đồng.
Hốt nhiên nay lại phát tài, lúc đó là dùng tiền Pháp. Người này
đưa 10 ngàn, người kia biếu 20 ngàn, họ cúng tối đa là 110
ngàn. Bởi đi xe lửa bắt buộc phải mua vé, và mỗi vé tốn 200
ngàn đi từ Hán Khẩu đến Quảng Đông, nên họ cho tiền là tôi
nhận hết! Tôi thâu vào được khoảng 780 ngàn.

Lúc ban đầu tôi trị bịnh cho họ, tôi tuyệt đối không có tâm

phan duyên, cũng không nghĩ đến chuyện nếu y hết bịnh sẽ
quyên tiền lộ phí. Tôi tuyệt nhiên không có ý nghĩ này! Còn
như các người phát tâm cúng dường đây có thể nói là ngay nơi
người ta không thấy đó có một sự cảm ứng. Bởi vì Hộ Pháp Vi
Đà biết tôi không có tiền, nên mới động viên cổ võ các người
này, bảo họ cúng dường chút ít tiền, Ngài đã quyên góp giùm
tôi. Cho nên không những có vé cho một người mà còn đủ mua
vé cho hai người luôn. Phải chăng là có chuyện như vầy? Các
vị chắc không tin - đó không phải là vấn đề ở đây.

Hơn nữa còn có mười mấy người hẹn tôi đi khám bịnh.

Người này nói: “Tôi có người bà con ở Hán Khẩu, y bị bịnh
đã năm năm trời, trị liệu gì cũng không hết! Khi Thầy đến Hán
Khẩu xin Thầy hãy trị bịnh cho y.” Người kia nói: “Người nhà
con bị bịnh này nọ, thỉnh Thầy tới nhà con trị bịnh cho.” Lúc
đó tôi không nói, được hay không được, chỉ nói đợi đến Hán
Khẩu rồi sẽ tính sau! Tôi nghĩ tới Pháp sư Pháp Hiển đã từng
gặp một thương nhân muốn xô Thầy xuống biển. Nhưng các
người trên tàu lúc ấy, không có người nào muốn đẩy tôi xuống
biển. Mọi người đều muốn tôi mau tới bờ để đi chữa bịnh cho
thân quyến của họ.

Chờ cho thuyền đến bến, người ta đều từ bên kia xuống tàu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.