CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 90

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

82

Sở dĩ tôi học nghề thuốc là bị ép buộc. Bị ai ép buộc? Bị cha

tôi ép. Vì cha tôi là nông dân, sau khi tôi được đi học, ông bảo
tôi học sách y dược, nói rằng ngành y học rất hữu dụng, có thể
kiếm ra tiền. Tức nhiên lệnh của cha khó cãi, nên tôi bữa trưa
thì học sách y, buổi chiều thì học như thường. Đợi khi học xong
những sách y dược, bịnh gì tôi cũng biết, nên cũng đã trị bịnh
cho một số người. Thầy của tôi cũng là thầy thuốc, khi khám
bịnh người ta, Thầy bảo tôi bắt mạch, tôi cũng giúp Thầy hốt
thuốc. Nhưng tôi là một người, nói ra thật là ngu, vì tôi không
muốn có tiền, cả đời tôi đều không có duyên với tiền. Dù cha
tôi rất nghèo, nhưng tôi vẫn an bần, cam tâm chịu nghèo. Tôi
nhận thấy nghèo cũng giảm bớt rất nhiều phiền não, rắc rối.
Tôi cảm thấy tiền là cái gì đó dơ bẩn, không sạch sẽ chút nào.
Nếu như tiền đến không có lai lịch minh bạch, thì càng không
trong sạch. Hơn nữa ví dụ như có 100 người, tôi trị hết bịnh
cho 99 người rưỡi, còn xót lại nửa người không trị được, tức
cảm thấy rất có lỗi với người đó và cũng bị lương tâm mình
cắn rứt. Bởi vậy tôi cũng không học nghề thầy thuốc.

21. Nghiêm khắc cự tuyệt nữ sắc

L

úc Hòa Thượng 18 tuổi đã gặp phải sự khảo nghiệm của
nữ sắc. Hòa Thượng nói: “Tất cả đều là khảo nghiệm,

coi ta phải làm sao. Ở ngay trước mặt mà không nhận ra thì
phải luyện lại từ đầu.” Tu đạo không dễ dàng, lúc nào cũng
phải bảo trì chánh niệm, tránh phải “một lần sẩy chân để hận
ngàn đời.”

Hòa Thượng kể:

Vào lúc đó, tôi cho rằng mình tu hành có chút công phu, nên

mới gặp phải khảo nghiệm. Tại Đông Bắc, lúc chưa bị bịnh,
tôi tham gia hội Đạo Đức và làm Tổng Khoa Trưởng, chuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.